Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Ba, Tuần II TN, Năm lẻ

Thứ Ba, Tuần II TN, Năm lẻ
Bài đọc: Heb 6:10-20; Mk 2:23-28.
1/ Bài đọc I:10 Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ.11 Nhưng chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng.12 Anh em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa.13 Quả thế, khi Thiên Chúa hứa với ông Áp-ra-ham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề14 rằng: Ta sẽ ban phúc dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số.15 Như thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Áp-ra-ham đã nhận được lời hứa.16 Người ta thường lấy danh một người cao trọng hơn mình mà thề, và lời thề là một bảo đảm chấm dứt mọi tranh chấp giữa người ta với nhau.17 Do đó, vì Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều Người đã hứa.18 Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm hy vọng dành cho chúng ta.19 Chúng ta có niềm hy vọng đó cũng tựa như cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn, chìm sâu vào bên trong bức màn cung thánh.
20 Đó là nơi Đức Giê-su đã vào như người tiền phong mở đường cho chúng ta, sau khi trở thành vị Thượng Tế đời đời theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.
2/ Phúc Âm:
23 Vào ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa.
24 Người Pha-ri-sêu liền nói với Đức Giê-su: “Ông coi, ngày sa-bát mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép! “
25 Người đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đa-vít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng?
26 Dưới thời thượng tế A-bi-a-tha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.”
27 Người nói tiếp: “Ngày sa-bát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày sa-bát.
28 Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày sa-bát.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người quí trọng hơn luật lệ.

Phẩm giá con người rất quí trọng trước mặt Thiên Chúa. Các Lề Luật Ngài ban cũng là để bảo vệ và phục vụ con người. Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài không bao giờ muốn cho con người phải làm nô lệ cho Lề Luật và tội lỗi; nhưng muốn Lề Luật phục vụ con người và làm cho đời sống con người được bảo vệ và an tòan hơn.
Các Bài Đọc hôm nay nói lên sụ quan tâm của Thiên Chúa cho con người. Trong Bài Đọc I, tác-giả Thư Do-Thái khuyên các tín hữu phải bền lòng trông cậy vào Lời Thiên Chúa đã hứa. Một khi Thiên Chúa hứa, Ngài sẽ thi hành. Tác giả đưa ra một ví dụ là Lời Thiên Chúa hứa với Tổ-phụ Abraham. Lời hứa này đã được thực hiện nơi Đức Kitô, khi Ngài đi tiên phong vào nơi Cực Thánh để mở đường cho con người đến trực tiếp với Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, các Pharisees tố cáo với Chúa Giêsu: các môn đệ của Ngài đã vi phạm luật của ngày Sabbath. Chúa Giêsu bảo vệ các môn đệ của Ngài có lý do làm như thế để bảo vệ sự sống. Ngài nhắc cho họ biết luật lệ làm ra là vì con người, chứ không con người cho luật lệ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Lời hứa của Thiên Chúa được thực hiện qua Đức Kitô.
1.1/ Phải kiên nhẫn trong khi Chúa thực hiện Lời Hứa: “Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ. Nhưng chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng.” Qua đọan văn này, tác giả muốn khuyên các tín hữu 2 điều:
(1) Những lúc tăm tối của cuộc đời: Đừng nản lòng! Hãy nắm giữ niềm hy vọng vào Lời Thiên Chúa hứa. Con người ai cũng phải trải qua những đêm tăm tối này. Trong những lúc như thế, tác giả khuyên cứ giữ vững đức tin, thực hành các việc lành như đã và đang làm. Chắc chắn tăm tối sẽ qua, và ánh sáng của Thiên Chúa lại tiếp tục chiếu sáng.
(2) Bắt chước gương Tổ-phụ Abraham: “Anh em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa… Như thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Abraham đã nhận được lời hứa.”
1.2/ Lời Thiên Chúa hứa với Tổ-phụ Abraham: “Ta sẽ ban phúc dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số” (Gen 22:16-18).
(1) Lời hứa được bảo đảm bằng lời thề: Con người thường lấy danh ai cao hơn mình mà thề để bảo đảm lời mình đã long trọng hứa. Khi Thiên Chúa hứa với ông Abraham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề. Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm hy vọng dành cho chúng ta.
(2) Lời hứa của Thiên Chúa được thực hiện qua Đức Kitô: “Chúng ta có điều này như cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn, là hy vọng được vào cung điện cực thánh bên trong, đàng sau tấm màn. Đó là nơi Đức Giêsu đã vào như người tiền phong mở đường cho chúng ta, sau khi trở thành vị Thượng Tế đời đời theo phẩm trật Melkisedech.”
Đối với các thủy thủ, cái neo là khí cụ cần thiết cho việc sinh tồn. Một khi đã thả neo là không còn sợ sóng gió làm thuyền lật được nữa. Trong thế giới ngày xưa, cái neo là biểu tượng của hy vọng. Epictetus nói: “Một chiếc thuyền không bao giờ nên tùy thuộc vào một cái neo hay một đời sống trên một niềm hy vọng.” Pythagore nói: “Của cải là cái neo mỏng giòn; danh vọng còn yếu hơn. Khôn ngoan, rộng lượng, và can đảm, là những cái neo mà không sóng gió nào có thể vùi giập được.” Tác giả Thư Do-Thái nhấn mạnh người tín hữu có một hy vọng lớn lao nhất trong thế giới là hy vọng của họ vào Lời Thiên Chúa hứa.
Niềm hy vọng đó là được vào trong thánh điện đàng sau bức màn. Trong Đền Thờ, chỗ cực thánh là nơi chứa đựng Hòm Bia Thiên Chúa, được che phủ bởi bức màn. Đây là nơi Thiên Chúa ngự. Trong nơi này, chỉ độc quyền có một người được vào, mỗi năm một lần; đó là Thượng Tế trong Ngày Xá Tội mà thôi. Tác giả Thư Do-Thái có ý muốn nói: Giờ đây, Chúa Giêsu Kitô đã mở đường vào nơi đó cho tất cả con người ở mọi nơi và mọi thời. Từ ngữ ông dùng để chỉ Chúa Giêsu như prodromos = người tiên phong mở đường. Chúa Giêsu đi tiền phong mở đường vào nơi hiện diện của Thiên Chúa, và Ngài bảo đảm an tòan cho tất cả những ai theo sau. Nói cách khác, trước khi Đức Kitô xuất hiện, Thiên Chúa là Người Khách xa lạ và cách biệt với con người; chỉ một số nhỏ có thể đến gần và luôn sợ bị thiệt mạng. Nhưng sau khi Đức Kitô đến, Thiên Chúa trở nên bạn hữu của tất cả; mọi người đều có thể đến trực tiếp với Thiên Chúa.

2/ Phúc Âm: Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabbath.
2.1/ Người Pharisee tố cáo các môn đệ Chúa Giêsu vi phạm ngày Sabbath: Vào ngày Sabbath, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. Người Pharisee liền nói với Đức Giêsu: “Ông coi, ngày Sabbath mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!” Có tất cả 39 luật về ngày Sabbath ngăn cấm không cho làm việc, và các môn đệ phạm 4 luật bằng hành động bứt lúa để ăn: gặt (bứt lúa), xay (vò lúa trong tay), sàng (thổi vỏ đi), và chuẩn bị bữa ăn (làm lúa sẵn sàng để ăn). Sự tỉ mỉ của Luật có thể có thể làm chúng ta lắc đầu; nhưng đối với các Rabbi, nó liên quan đến tội, và có thể gây ra cái chết. Đó là lý do họ tố cáo các môn đệ với Chúa Giêsu, và họ chờ Chúa sửa phạt các môn đệ.
2.2/ Chúa Giêsu bảo vệ các môn đệ của Ngài: Chúa Giêsu đưa ra một trường hợp riêng đã được ghi lại trong Cựu Ước, và sau đó, Ngài thiết lập một qui luật chung về ngày Sabbath.
(1) Trường hợp Vua David (I Sam 21:1-6): Người đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông David đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? Dưới thời Thượng-tế Abiathar, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.” Chúa Giêsu có ý muốn nói: trong trường hợp phải bảo vệ sự sống, con người có thể vi phạm Luật.
(2) Luật chung của ngày Sabbath: Người nói tiếp: “Ngày Sabbath được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sabbath. Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabbath.” Điều này hiển nhiên, vì con người được Thiên Chúa tạo dựng trước khi luật về ngày Sabbath ra đời. Con người không được tạo dựng để trở thành nạn nhân hay làm nô lệ cho luật lệ của ngày Sabbath. Sở dĩ có luật lệ về ngày Sabbath là để bảo vệ con người, làm cho con người biết thân xác họ cần được nghỉ ngơi, và linh hồn họ cần được nuôi dưỡng bởi thức ăn tinh thần.

ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Phẩm giá con người chúng ta rất quí trọng trước mặt Thiên Chúa. Ngài đã hy sinh Người Con của Ngài để cứu chúng ta thóat khỏi làm nô lệ cho Lề Luật, tội lỗi, và sự chết.
– Nhờ lễ tế hy sinh của Người Con, chúng ta có thể đến trực tiếp với Thiên Chúa mà không cần qua trung gian; đến bất cứ lúc nào chứ không phải đợi một ngày cố định trong năm.

LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Tuesday – Second Week – OT1
Viết bởi Lan Hương

Readings: Heb 6:10-20; Mk 2:23-28.
1/ Reading I: NAB Hebrews 6:10 For God is not unjust so as to overlook your work and the love you have demonstrated for his name by having served and continuing to serve the holy ones. 11 We earnestly desire each of you to demonstrate the same eagerness for the fulfillment of hope until the end, 12 so that you may not become sluggish, but imitators of those who, through faith and patience, are inheriting the promises. 13 When God made the promise to Abraham, since he had no one greater by whom to swear, “he swore by himself,” 14 and said, “I will indeed bless you and multiply” you. 15 And so, after patient waiting, he obtained the promise. 16 Human beings swear by someone greater than themselves; for them an oath serves as a guarantee and puts an end to all argument. 17 So when God wanted to give the heirs of his promise an even clearer demonstration of the immutability of his purpose, he intervened with an oath, 18 so that by two immutable things, in which it was impossible for God to lie, we who have taken refuge might be strongly encouraged to hold fast to the hope that lies before us. 19 This we have as an anchor of the soul, sure and firm, which reaches into the interior behind the veil, 20 where Jesus has entered on our behalf as forerunner, becoming high priest forever according to the order of Melchizedek.
2/ Gospel: NAB Mark 2:23 As he was passing through a field of grain on the sabbath, his disciples began to make a path while picking the heads of grain. 24 At this the Pharisees said to him, “Look, why are they doing what is unlawful on the sabbath?” 25 He said to them, “Have you never read what David did when he was in need and he and his companions were hungry? 26 How he went into the house of God when Abiathar was high priest and ate the bread of offering that only the priests could lawfully eat, and shared it with his companions?” 27 Then he said to them, “The sabbath was made for man, not man for the sabbath. 28 That is why the Son of Man is lord even of the sabbath.”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, O.P.

I. THEME: A human being is more valuable than the law.

Human dignity is valuable before God. The law which He gave is to protect and to serve human beings. In God’s providence, He never wants people to be slaves for the law and sins; but wants the law to serve people and to protect their life.
Today readings emphasize God’s concern for human beings. In the first reading, the author of the Letter to the Hebrews advised his faithful to be persevered in God’s promises. When God promises, He shall do it. The author gave an example, God’s promise to Abraham. This promise was achieved by Christ when he entered the Most Holy as a forerunner to open for people a direct way to God. In the Gospel, the Pharisees accused Jesus’ disciples that they violated the Sabbath’s law. Jesus protected his disciples by saying that they had a reason to do so to protect their life. He also reminded them that the law is given to serve people, not people for the law.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: God’s promise is achieved through Christ.
1.1/ People must be patient when waiting for God to fulfill His promise: The author advised his faithful as follows, “For God is not unjust so as to overlook your work and the love you have demonstrated for His name by having served and continuing to serve the holy ones. We earnestly desire each of you to demonstrate the same eagerness for the fulfillment of hope until the end.” The author wanted to advise the faithful two things in this passage:
(1) Be not discouraged in dark moments of their life: They must be firm in their hope for God’s promise until it is fulfilled, because everyone must go through dark moments of their life. In such moments, the author wanted the faithful to firmly keep their faith and to do good deeds as they did and are doing. The darkness shall past and God’s light shall continue to shine.
(2) Imitate Abraham’s faith: The author continued, “so that you may not become sluggish, but imitators of those who, through faith and patience, are inheriting the promises.” Abraham became God’s friend because of his faith; he completely trusted in God’s promise even though he sometimes had no reason to hope for. He got what God promised to him because he patiently waited for these promises to be fulfilled.
1.2/ God promised with Abraham: “I will bless you abundantly and make your descendants as countless as the stars of the sky and the sands of the seashore” (Gen 22:17).
(1) God’s promise is guaranteed by an oath: When swearing, people used to take the names of those who are higher than them to guarantee what they promise. When God promised with Abraham, He took His own name to swear because there is none who is higher than him. So, both the promise and the oath are immovable because it is impossible for God to lie. Therefore, we are those who take refuge in God, we are encouraged to hold firm to the hope which God gave to us.
(2) God’s promise is achieved through Christ: The author wrote, “This we have as an anchor of the soul, sure and firm, which reaches into the interior behind the veil, where Jesus has entered on our behalf as forerunner, becoming high priest forever according to the order of Melchizedek.”
For sailors, the anchor is the necessary instrument, needed for surviving. Once they throw out the anchor, they shall not fear of a storm. In the ancient world, the anchor is the symbol of hope, as Pythagore said, “Material things are a fragile anchor, fame is even worse. Wisdom, magnanimity and courage are the strong anchor which no storm can be buried it.” The author of the Letter wanted to say that the faithful have the greatest hope in the world which is God’s promise.
That hope is to enter the Most Holy after the curtain. In the temple, the Most Holy is the place that has the Ark, is covered by the curtain. This is God’s dwelling. There is only one person, the high priest who can enter this place, one a year, on the Atonement day. The author wanted to say that Christ, now opens up the way to enter that place for all people everywhere and at all time. He used the word “prodromos” to indicate Jesus as the forerunner. Christ went first to open up the way to God’s dwelling, and he guarantees the safety for all those who follow him. In other words, before Christ’s coming, God was the Guest, strange and separated from people; there is only a small number of people can approach but always fear to lose their life. After Jesus’ coming, God becomes a friend of all; everyone can directly come to Him.
2/ Gospel: The Son of man is lord even of the Sabbath.

2.1/ The Pharisees accused Jesus’ disciples that they violated the Sabbath’s rules: Mark briefly reported the reason of the Pharisees’ accusation: “One Sabbath he (Jesus) was going through the grainfields; and as they made their way his disciples began to pluck heads of grain. And the Pharisees said to him, “Look, why are they doing what is not lawful on the sabbath?””
There are 39 articles related to the keeping of the Sabbath. Jesus’ disciples violated four rules among them: First, they were condemned of harvesting on the Sabbath by plucking heads of grain. Secondly, they ground grains by rolling them in their hands. Thirdly, they winnowed grains when they blew the chaffs out of their hands. Lastly, they prepared food by making grains ready to eat. We can shake our head because of the tedium of their laws; but to the Rabbi, they are sins of the Sabbath and they belong to the third commandment. These sins can lead to death. That is the reason why the Pharisees accused Jesus’ disciples.
2.2/ Jesus defended his disciples: First, Jesus gave them a special case which was reported in the Old Testament. Next, he reminded them of the principle that guides all the laws. Lastly, he clearly stated that Law is for people, not for God.
(1) King David’s special case (cf. 1 Sam 21:1-6): Jesus said to them: “Have you never read what David did, when he was in need and was hungry, he and those who were with him: how he entered the house of God, when Abiathar was high priest, and ate the bread of the Presence, which it is not lawful for any but the priests to eat, and also gave it to those who were with him?” What Jesus meant is that these people may violate the Law to protect their life. For example, when people are in danger of death, they can steal food to eat to protect their life.
(2) Sabbath’s principle: Jesus continued: “The Sabbath was made for man, not man for the Sabbath; so the Son of man is lord even of the Sabbath.”
The Law, in general, is given to serve and to protect people. The principle behind the third commandment is to help people to have time for God and to rest themselves. People need to use the Sabbath for their spiritual needs, such as: to worship, to pray and to learn Scripture. They also need to rest because their body can’t constantly work.
(3) The Law is for human beings, not for God: The Sabbath’s laws existed after God created the world and is only for human beings. Jesus is God and the laws have no effect on him.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We are very valuable before God. He sacrificed His own Son to liberate us from being slavery for the law, sin and death.
– Because of Jesus’ sacrifice, we can now come directly to God without a human mediator, anytime of the year, not have to wait for a fixed day.