Lời Chúa Mỗi Ngày : Chủ Nhật II Thường Niên, Năm B

Chủ Nhật II Thường Niên, Năm B
Bài đọc: I Sam 3:3-10, 19; I Cor 6:13-15, 17-20; Jn 1:35-42.
1/ Bài đọc I: 3 Đèn của Thiên Chúa chưa tắt và Sa-mu-en đang ngủ trong đền thờ ĐỨC CHÚA, nơi có đặt Hòm Bia Thiên Chúa. 4 ĐỨC CHÚA gọi Sa-mu-en. Cậu thưa: “Dạ, con đây! “5 Rồi chạy lại với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu. Con về ngủ đi.” Cậu bèn đi ngủ.6 ĐỨC CHÚA lại gọi Sa-mu-en lần nữa. Sa-mu-en dậy, đến với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu, con ạ. Con về ngủ đi.”7 Bấy giờ Sa-mu-en chưa biết ĐỨC CHÚA, và lời ĐỨC CHÚA chưa được mặc khải cho cậu.8 ĐỨC CHÚA lại gọi Sa-mu-en lần thứ ba. Cậu dậy, đến với ông Ê-li và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Bấy giờ ông Ê-li hiểu là ĐỨC CHÚA gọi cậu bé.
9 Ông Ê-li nói với Sa-mu-en: “Con về ngủ đi, và hễ có ai gọi con thì con thưa: “Lạy ĐỨC CHÚA, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.” Sa-mu-en về ngủ ở chỗ của mình.
10 ĐỨC CHÚA đến, đứng đó và gọi như những lần trước: “Sa-mu-en! Sa-mu-en! ” Sa-mu-en thưa: “Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.”
19 Samuen lớn lên. Đức Chúa ở với ông và Người không để cho một lời nào của Người ra vô hiệu.

2/ Bài đọc II: 13 Thức ăn dành cho bụng, và bụng dành cho thức ăn. Thiên Chúa sẽ huỷ diệt cả cái này lẫn cái kia. Nhưng thân xác con người không phải để gian dâm, mà để phụng sự Chúa, vì Chúa làm chủ thân xác. 14 Thiên Chúa đã làm cho Chúa Ki-tô sống lại; chính Người cũng sẽ dùng quyền năng của mình mà làm cho chúng ta sống lại.15 Nào anh em chẳng biết rằng thân xác anh em là phần thân thể của Đức Ki-tô sao? Tôi lại lấy phần thân thể của Đức Ki-tô mà làm phần thân thể của người kỹ nữ sao? Không đời nào!17 Ai đã kết hợp với Chúa, thì nên một tinh thần với Người.
18 Anh em hãy tránh xa tội gian dâm. Mọi tội người ta phạm đều ở ngoài thân xác mình, còn kẻ gian dâm thì phạm đến chính thân xác mình.
19 Hay anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao? Mà Thánh Thần đang ngự trong anh em là Thánh Thần chính Thiên Chúa đã ban cho anh em. Như thế, anh em đâu còn thuộc về mình nữa, 20 vì Thiên Chúa đã trả giá đắt mà chuộc lấy anh em. Vậy anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em.
3/ Phúc Âm: 35 Hôm sau, ông Gio-an lại đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông. 36 Thấy Đức Giê-su đi ngang qua, ông lên tiếng nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa.” 37 Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giê-su. 38 Đức Giê-su quay lại, thấy các ông đi theo mình, thì hỏi: “Các anh tìm gì thế? ” Họ đáp: “Thưa Ráp-bi (nghĩa là thưa Thầy), Thầy ở đâu? ” 39 Người bảo họ: “Đến mà xem.” Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười. 40 Ông An-rê, anh ông Si-môn Phê-rô, là một trong hai người đã nghe ông Gio-an nói và đi theo Đức Giê-su. 41 Trước hết, ông gặp em mình là ông Si-môn và nói: “Chúng tôi đã gặp Đấng Mê-si-a” (nghĩa là Đấng Ki-tô). 42 Rồi ông dẫn em mình đến gặp Đức Giê-su. Đức Giê-su nhìn ông Si-môn và nói: “Anh là Si-môn, con ông Gio-an, anh sẽ được gọi là Kê-pha” (tức là Phê-rô).
________________________________________
CHỦ ĐỀ: Nhận ra thánh ý Thiên Chúa

Thiên Chúa có thể mặc khải trực tiếp cho một người hay qua trung gian của người khác. Để nhận ra ý định của Thiên Chúa, nhiều khi con người cần cả ba: Thiên Chúa, người trung gian, và chính đương sự. Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy những trường hợp con người có thể nhận ra ý định của Thiên Chúa.
Trong Bài đọc I, Thiên Chúa gọi con trẻ Samuel 3 lần giữa đêm tối trong Đền Thờ, và Samuel đã nhận ra tiếng của Thiên Chúa qua sự giúp đỡ của Thầy Cả Eli. Trong Bài Đọc II, qua sự dạy dỗ của Thánh Phaolô, chúng ta nhận ra phẩm giá của thân xác và phải biết quí trọng nó, vì thân xác chúng ta là một phần chi thể của Đức Kitô, và là Đền Thờ của Chúa Thánh Thần. Trong Phúc Âm, Gioan Tẩy Giả chỉ đường cho hai môn đệ thân tín của mình theo Chúa Giêsu. Anrê, sau khi đã gặp được Chúa, dẫn em mình là Phêrô đến gặp Chúa Giêsu.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:

1/ Bài đọc I: Con trẻ Samuel được Thầy Cả Êli hướng dẫn để nhận ra tiếng gọi của Thiên Chúa.

Cuộc đời con trẻ Samuel đặc biệt từ khi chưa ra đời. Mẹ của Samuel là Bà Hanna, Bà son sẻ và chịu sự khinh bỉ của người đời vì không có con một thời gian lâu dài. Bà khấn hứa với Thiên Chúa: nếu Ngài ban cho Bà một đứa con, Bà sẽ dâng con trẻ lại cho Thiên Chúa để nó phục vụ trong Đền Thờ luôn. Thiên Chúa đã nhận lời cầu xin của Bà và cho Bà có con trai. Tên Bà đặt cho con trẻ, Samuel, có nghĩa là “quà tặng của Thiên Chúa.” Giữ lời đã hứa với Thiên Chúa, khi con trẻ dứt sữa, Bà mang con và lễ vật hy sinh đến dâng cho Thầy Cả Êli trong Đền Thờ Thiên Chúa tại Shiloh. Sau khi từ giã mẹ, con trẻ Samuel ở luôn trong Đền Thờ từ ngày đó, cho đến khi xảy ra biến cố “Chúa gọi Samuel” hôm nay.
(1) Thiên Chúa gọi Samuel ba lần: Trình thuật kể: “Đèn của Thiên Chúa chưa tắt và Samuel đang ngủ trong đền thờ Đức Chúa, nơi có đặt Hòm Bia Thiên Chúa. Đức Chúa gọi Samuel. Cậu thưa: “Dạ, con đây!” Rồi chạy lại với ông Êli và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu. Con về ngủ đi.” Cậu bèn đi ngủ. Đức Chúa lại gọi Samuel lần nữa. Samuel dậy, đến với ông Êli và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Ông bảo: “Thầy không gọi con đâu, con ạ. Con về ngủ đi.” Bấy giờ Samuel chưa biết Đức Chúa, và lời Đức Chúa chưa được mặc khải cho cậu. Đức Chúa lại gọi Samuel lần thứ ba. Cậu dậy, đến với ông Êli và thưa: “Dạ, con đây, thầy gọi con.” Thiên Chúa gọi con người nhiều lần, nhưng con người có biết lắng nghe để nhận ra tiếng Chúa gọi hay không là chuyện khác. Sự ồn ào của thế gian và sự mải mê chạy theo những tiếng gọi khác là những lý do ngăn cản không cho con người nhận ra tiếng Chúa gọi.
(2) Thầy Cả Êli giúp Samuel nhận ra và đáp lại tiếng Chúa: Bấy giờ ông Êli hiểu là Đức Chúa gọi cậu bé. Ông Êli nói với Samuel: “Con về ngủ đi, và hễ có ai gọi con thì con thưa: “Lạy Đức Chúa, xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.”
(3) Samuel đáp trả tiếng Chúa gọi: Được sự hướng dẫn của Thầy, nên khi nghe Thiên Chúa gọi lần thứ ba, Samuel mau mắn thưa: “Xin Ngài phán, vì tôi tớ Ngài đang lắng nghe.” Kể từ khi nhận ra tiếng Chúa, Samuel tiếp tục đàm đạo với Chúa nhiều lần. Samuel lớn lên, Đức Chúa ở với ông và Người không để cho một lời nào của Người ra vô hiệu.
Mấy điều chúng ta có thể học nơi con trẻ Samuel: (1) Đền Thờ là nơi dễ nhận ra tiếng Thiên Chúa gọi, vì là nơi tĩnh mịch và xa cách những ồn ào của thế gian. Samuel phục vụ nơi Thánh Điện và ngủ trong Đền Thờ tại Shiloh; (2) Mỗi lần nghe tiếng gọi là mỗi lần mau mắn đáp trả, dù chưa nhận ra là tiếng của Thiên Chúa. Mỗi biến cố quan trọng xảy ra trong cuộc đời mỗi người là Thiên Chúa đang muốn nói gì với cá nhân đó. Để nhận ra, đương sự cần có thời giờ suy nghĩ và cầu nguyện; (3) Bàn hỏi với vị linh hướng và theo sự chỉ bảo của ngài. Samuel chạy đến với Thầy mình, để xin sự hướng dẫn, và Samuel thực hành những gì Thầy dạy.

2/ Bài đọc II: Thân xác con người quan trọng và cần thiết để làm việc cho Thiên Chúa.

Chúng ta biết hầu hết các Thư viết bởi Phaolô là để trả lời cho những vấn nạn đang xảy ra trong những cộng đòan do Ngài thiết lập. Vấn nạn hôm nay là việc gian dâm, mà có một số người trong cộng đòan Côrintô không cho là tội. Theo một số các triết gia Hy-Lạp, thân xác là ngục tù giam hãm linh hồn. Vì thế, có 2 lối sống là hệ quả của quan niệm này: (1) khổ chế: hành hạ thân xác bằng ăn chay nghiệm nhặt và đánh đập thân xác để chế ngự nó; và (2) buông thả: vì thân xác không quan trọng trong việc giải thóat con người, nên cứ việc tự do hưởng thụ khóai lạc. Thánh Phaolô phải đương đầu với lối sống thứ hai này; ngài khuyên các tín hữu Corintô phải tránh xa tội gian dâm vì 2 phẩm giá của thân xác.

2.1/ Thân xác anh em là một phần thân thể của Đức Kitô: Thần học về thân thể Đức Kitô là một trong những chủ đề chính của Thư Phaolô. Theo thần học này, các Kitô hữu là những chi thể của thân thể Đức Kitô; vì thế, tất cả các tín hữu đều có bổn phận phải bảo vệ thân thể cho nguyên vẹn, vì một chi thể đau là tòan thân đều cảm thấy đau lây. Dựa vào nguyên lý này, Phaolô kết luận, thân xác con người không phải để gian dâm, mà để phụng sự Chúa. Ngài hướng dẫn họ:
– Thân xác con người sẽ bị hủy diệt: “Thức ăn dành cho bụng, và bụng dành cho thức ăn. Thiên Chúa sẽ huỷ diệt cả cái này lẫn cái kia. Nhưng thân xác con người không phải để gian dâm, mà để phụng sự Chúa, vì Chúa làm chủ thân xác.”
– Thân xác con người sẽ được Thiên Chúa cho sống lại: “Thiên Chúa đã làm cho Chúa Kitô sống lại; chính Người cũng sẽ dùng quyền năng của mình mà làm cho chúng ta sống lại. Nào anh em chẳng biết rằng thân xác anh em là phần thân thể của Đức Kitô sao? Tôi lại lấy phần thân thể của Đức Kitô mà làm phần thân thể của người kỹ nữ sao? Không đời nào! Ai đã kết hợp với Chúa, thì nên một tinh thần với Người.” Chuyện kết hợp với ai là nên một thân xác với người ấy; điều này chỉ cho phép trong liên hệ vợ chồng. Khi chuyện này xảy ra ngòai liên hệ vợ chồng, kẻ làm chuyện ấy tự tách mình ra khỏi thân thể của Đức Kitô, vì tội lỗi không thể ở chung với sự thánh thiện trong thân thể của Chúa.

2.2/ Thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần: “Hay anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao? Mà Thánh Thần đang ngự trong anh em là Thánh Thần chính Thiên Chúa đã ban cho anh em. Như thế, anh em đâu còn thuộc về mình nữa, vì Thiên Chúa đã trả giá đắt mà chuộc lấy anh em. Vậy anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em.” Qua Bí-tích Rửa Tội và Thêm Sức, các tín hữu đã có Chúa Thánh Thần qua việc xức dầu; và Chúa Thánh Thần là Đấng rất mực thánh thiện vì Ngài là Thiên Chúa. Con người chúng ta không thể sống cho chính chúng ta nữa, vì chúng ta đã được Thiên Chúa cứu chuộc qua cái chết của Đức Kitô. Do đó, chúng ta phải sống cho Thiên Chúa và làm vinh quang Ngài qua thân xác chúng ta.

3/ Phúc Âm: Người bảo họ: “Đến mà xem!”

3.1/ Gioan giới thiệu Đức Kitô cho 2 môn đệ của ông: “Hôm sau, ông Gioan lại đang đứng với hai người trong nhóm môn đệ của ông. Thấy Đức Giêsu đi ngang qua, ông lên tiếng nói: “Đây là Chiên Thiên Chúa.” Khi một người giới thiệu môn đệ của mình với một Thầy hay hơn mình là chấp nhận mất môn đệ. Gioan không giữ môn đệ cho mình, ông chỉ cho hai môn đệ đi theo Thầy tốt hơn; vì ông quan tâm đến lợi ích cho môn đệ chứ không giữ lợi ích cho mình. Mấy ai trong chúng ta có được thái độ như của Gioan? Chúng ta đã đề cập đến nguồn gốc lịch sử của câu “Đây là Chiên Thiên Chúa.” Chúa Giêsu chính là Con Chiên, lễ vật hy sinh để đền tội cho con người.

3.2/ Phản ứng của hai môn đệ: Hai môn đệ nghe ông nói, liền đi theo Đức Giêsu. Hai môn đệ của Gioan có lẽ ngượng ngùng không biết mở lời làm sao, nên cứ tiếp tục theo đàng sau Chúa Giêsu. Để dễ dàng cho họ phản ứng, Chúa Giêsu mở lời trước: “Các anh tìm gì thế?” Họ đáp: “Thưa Rabbi (nghĩa là thưa Thầy), Thầy ở đâu?”
– Chúng ta có thể nhận ra cả 3 yếu tố quan trọng đều có ở đây: (1) Gioan, người trung gian chỉ đường cho hai ông đến với Chúa; (2) chính hai ông phải vượt qua xấu hổ, ngượng ngùng để đi theo Ngài; và (3), Chúa Giêsu mở lời trước để đánh tan ngượng ngùng lúc ban đầu, và mời gọi hai ông đến và xem.
– Câu hỏi Chúa đặt cho hai ông: “Các anh tìm gì thế?” là câu hỏi nền tảng nhất trong đời sống con người. Câu trả lời cho câu hỏi này sẽ giúp chúng ta nhận ra tại sao chúng ta đi tìm hay không đi tìm Thiên Chúa. Nếu câu trả lời là đi tìm của cải, danh vọng, chức quyền; chúng ta đừng đến với Chúa, vì Ngài sẽ không thỏa mãn khát vọng của ta. Nếu câu trả lời như của người thanh niên trẻ: “Tôi phải làm gì để đạt được cuộc sống đời đời?” Hãy đến với Chúa, Ngài sẽ giúp chúng ta tìm ra câu trả lời.
3.3/ Lời mời gọi của Đức Kitô: Người bảo họ: “Đến mà xem.” Họ đã đến xem chỗ Người ở, và ở lại với Người ngày hôm ấy. Lúc đó vào khoảng giờ thứ mười.
– Người khác có thể nói về Chúa cho chúng ta nghe, hay giới thiệu chúng ta đến với Chúa; nhưng để nhận ra Chúa là ai, chúng ta cần kinh nghiệm của cá nhân chúng ta. Chỉ khi nào chúng ta có được kinh nghiệm cá nhân biết Chúa, lúc đó Chúa mới thực sự thuyết phục chúng ta.
– Các môn đệ đáp trả lời mời của Chúa Giêsu; họ đến và ở với Ngài suốt ngày hôm đó. Giờ thứ mười của Do-Thái là khỏang 4 giờ chiều của chúng ta.

3.4/ Người nhận ra tiếng gọi theo Chúa trở thành người mời gọi: “Ông Anrê, anh ông Simon Phêrô, là một trong hai người đã nghe ông Gioan nói và đi theo Đức Giêsu. Trước hết, ông gặp em mình là ông Simon và nói: “Chúng tôi đã gặp Đấng Messiah” (nghĩa là Đấng Kitô). Rồi ông dẫn em mình đến gặp Đức Giêsu. Đức Giêsu nhìn ông Simon và nói: “Anh là Simon, con ông Gioan, anh sẽ được gọi là Kêpha” (tức là Phêrô).”
– Yêu ai thực sự là muốn điều tốt nhất cho người ấy. Anrê đã gặp Đấng Thiên Sai, và đây là Tin Mừng quan trọng nhất cho những người Do-Thái. Thương em, Anrê dắt em mình tới giới thiệu với Đức Kitô.
– Phản ứng của Chúa Giêsu khi gặp Phêrô: Vừa gặp lần đầu, Chúa Giêsu đã biết rõ con người Phêrô là ai, và Ngài đã có sẵn cho ông một sứ vụ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Chúng ta cần lắng nghe và nhìn xem để nhận ra thánh ý của Thiên Chúa.
– Chúng ta cần cả ba: tiếng Thiên Chúa gọi, người trung gian, và chính bản thân để nhận ra thánh ý của Thiên Chúa. Nếu chúng ta không cố gắng, chúng ta sẽ không bao giờ nhận ra thánh ý của Thiên Chúa.
– Một khi đã nhận ra thánh ý của Thiên Chúa, chúng ta có bổn phận phải thi hành những gì Thiên Chúa dạy.
– Ngòai ra, chúng ta còn phải hướng dẫn và đưa mọi người đến với Thiên Chúa.

LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Second Sunday in the Ordinary TimeB
Viết bởi Lan Hương

Reading 1 (1 Sam 3:3b-10, 19)

Samuel was sleeping in the temple of the LORD
where the ark of God was.
The LORD called to Samuel, who answered, “Here I am.”
Samuel ran to Eli and said, “Here I am. You called me.”
“I did not call you, ” Eli said. “Go back to sleep.”
So he went back to sleep.
Again the LORD called Samuel, who rose and went to Eli.
“Here I am, ” he said. “You called me.”
But Eli answered, “I did not call you, my son. Go back to sleep.”

At that time Samuel was not familiar with the LORD,
because the LORD had not revealed anything to him as yet.
The LORD called Samuel again, for the third time.
Getting up and going to Eli, he said, “Here I am. You called me.”
Then Eli understood that the LORD was calling the youth.
So he said to Samuel, “Go to sleep, and if you are called, reply,
Speak, LORD, for your servant is listening.”
When Samuel went to sleep in his place,
the LORD came and revealed his presence,
calling out as before, “Samuel, Samuel!”
Samuel answered, “Speak, for your servant is listening.”

Samuel grew up, and the LORD was with him,
not permitting any word of his to be without effect.

Reading 2 (1 Cor 6:13c-15a, 17-20)

Brothers and sisters:
The body is not for immorality, but for the Lord,
and the Lord is for the body;
God raised the Lord and will also raise us by his power.

Do you not know that your bodies are members of Christ?
But whoever is joined to the Lord becomes one Spirit with him.
Avoid immorality.
Every other sin a person commits is outside the body,
but the immoral person sins against his own body.
Do you not know that your body
is a temple of the Holy Spirit within you,
whom you have from God, and that you are not your own?
For you have been purchased at a price.
Therefore glorify God in your body.

Gospel (Jn 1:35-42)

John was standing with two of his disciples,
and as he watched Jesus walk by, he said,
“Behold, the Lamb of God.”
The two disciples heard what he said and followed Jesus.
Jesus turned and saw them following him and said to them,
“What are you looking for?”
They said to him, “Rabbi” – which translated means Teacher -,
“where are you staying?”
He said to them, “Come, and you will see.”
So they went and saw where Jesus was staying,
and they stayed with him that day.
It was about four in the afternoon.
Andrew, the brother of Simon Peter,
was one of the two who heard John and followed Jesus.
He first found his own brother Simon and told him,
“We have found the Messiah” – which is translated Christ -.
Then he brought him to Jesus.
Jesus looked at him and said,
“You are Simon the son of John;
you will be called Cephas” – which is translated Peter.
________________________________________

I. THEME: We need to hear, to see and to reason so that we could recognize God’s will.
God could reveal to a person directly or through a mediator; most of the time He revealed through a mediator. In order to recognize God’s will, people need to have three elements: God, a mediator and the revealed person.
Today readings show us practical examples to recognize God’s will. In the first reading, God called the child Samuel three times before He revealed Himself to him. Samuel recognized God’s voice through the help of his master, Eli. In the second reading, St. Paul helped us to recognize God’s will in His creation of our body. We must use our body to do God’s will and to glorify God. We can’t use our body for immoral life because they are parts of Christ’s body and the Holy Spirit’s temple. In the Gospel, John Baptist introduced Jesus as the Lamb of God to people and to encourage his two disciples to follow Jesus. After knowing Jesus, one of the two is Andrew, introduced his brother Simon to Jesus. Simon’s name was changed to Peter by Jesus, and he became his disciples from that time on.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The child Samuel was guided by Eli to recognize God’s call.
Samuel’s life was exceptional, even before his conception. His mother, Hannah was barren for a long time and suffered insults from people. She made a vow to God that if He gave her a son, she will give him back to God so that the child could serve God all the days of his life.
God accepted her prayer and gave her a son. She named him Samuel which means “I asked God for him.” She kept her promise and took her child to the high priest Eli at Shiloh, so that he could serve God in the temple. After saying good bye to his mother, Samuel stayed in the temple until God began to reveal Himself to him in today passage.
(1) God tested Samuel three times: Before God reveals to Samuel, He wants to test the child’s awareness during his sleep. According to the passage, the author reported what happened the first time: “The lamp of God had not yet gone out, and Samuel was lying down within the temple of the Lord, where the ark of God was. Then the Lord called, “Samuel! Samuel!” and he said, “Here I am!” and ran to Eli, and said, “Here I am, for you called me.” But he said, “I did not call; lie down again.” So he went and lay down.”
At that time, Samuel didn’t know God yet. This is why the child, even though he slept in the temple, ran to his master Eli; because there were only two of them in the temple. Eli also didn’t know if God called the child or his imagination, so he told him to go back to his bed.
(2) Eli helped Samuel to respond to God: After the third time, Eli recognized it might be God’s call, and he taught the child the proper way to respond to God. He instructed Samuel: “Go, lie down; and if he calls you, you shall say, `Speak, Lord, for thy servant hears.’”
God might call us many times, but we couldn’t recognize God’s call because of many reasons: our environment is so noisy, our sleep is so sound, and too many worldly distractions are in our mind.
(3) Samuel responded to God’s call: With the master’s instruction, Samuel went back to his bed; and when God called him one more time, he responded as instructed: “Speak, for thy servant hears.” And Samuel grew, and the Lord was with him and let none of his words fall to the ground.
Several things we may learn from Samuel: First, temples or churches are places where people can recognize God’s will because of their tranquility and sacredness. Samuel served and slept in God’s temple at Shiloh. Secondly, everytime Samuel heard the call, he immediately responded though he didn’t know it was from God. Every important event that happened in our life is an opportunity for us to recognize God’s will; we need to meditate and to pray in order to find out His will for us. Lastly, Samuel ran to his master to ask for guidance everytime he heard the call, and he did exactly as he was instructed. We also need guidance from spiritual directors who shall help us to discern our problems and to recognize what God would like us to do.
2/ Reading II: Human body is created to do God’s will, not for entertainment.
Most of the authentic Letters written by St. Paul are to answer to problems which were happening in the churches he established. The problem in today passage is the fornication which some Corinthians didn’t regard as a sin. According to Plato and his followers, human body is a prison that confines human soul; therefore, there are two ways of life resulted from this concept. Some people, like the Manicheans, favor strict ascetism; they beat up and neglect their body in order to control them. Some, like Epicureans or Hedonists, favor a pleasure life; they don’t consider fornication as sinful, because they think the body isn’t important. St. Paul must face the latter way of life; he instructed his faithful in Corinth to avoid fornication due to the dignity of human body.
2.1/ Your body is a part of Christ’s body: The theology of human body is one of main topics in Pauline corpus. According to him, all Christians are members of one body which is the Church, and Christ as the head. Therefore, all Christians have duty to safeguard Christ’s body since if one part is hurt, the whole body is hurt. Based on this principle, St. Paul concluded that human body is created to serve God, not for fornication. He taught us two important concepts about human body:
(1) Human body shall be destroyed: “Food is meant for the stomach and the stomach for food” — and God will destroy both one and the other. The body is not meant for immorality, but for the Lord, and the Lord for the body.” The body must be used as an instrument to glorify God.
(2) Human body shall be resurrected: “And God raised the Lord and will also raise us up by his power. Do you not know that your bodies are members of Christ? Shall I therefore take the members of Christ and make them members of a prostitute? Never! But he who is united to the Lord becomes one spirit with him.”
When one unites his body with someone, he becomes one body with that people; this is only legal between husband and wife. Therefore, when one commits fornication, he separates himself from Christ’s body because sin can’t be together with holiness in Christ’s body.
2.2/ Our body is the Holy Spirit’s temple: St. Paul continued to teach his faithful: “Every other sin which a man commits is outside the body; but the immoral man sins against his own body. Do you not know that your body is a temple of the Holy Spirit within you, which you have from God? You are not your own; you were bought with a price. So glorify God in your body.”
Through the sacraments of Baptism and Confirmation, the Christians are anointed to become God’s children and to do His works. We can’t no longer live for ourselves, but for God. As Christ, we are buried with his Passion and death, so that when he is glorified in his resurrection, we shall also be glorified with him in our resurrection. And St. Paul concluded: Shun immorality! And glorify God in your body!
3/ Gospel: “Come and see!”

3.1/ John introduced Christ to his two disciples: “The next day again John was standing with two of his disciples; and he looked at Jesus as he walked, and said, “Behold, the Lamb of God!” The two disciples heard him say this, and they followed Jesus.”
When a master introduces his disciples to a better master, he is ready to loose his disciples. John didn’t want to keep his disciples, but pointed to a much better master than himself because he cared about his disciples’ profit, not his. We need to learn this lesson so that we shall also introduce God to people and point to Christ as the perfect master, not to ourselves. Jesus is introduced by John as the Lamb of God because he sacrifices himself to take away our sins.
3.2/ The two disciples’ reaction: “The two disciples heard him say this, and they followed Jesus. Jesus turned, and saw them following, and said to them, “What do you seek?” And they said to him, “Rabbi”, “where are you staying?”
We can see three important elements to recognize God’s will are contained in this short passage: First, John Baptist is the mediator; he showed the way for his two disciples to come to Jesus. Secondly, the two disciples must overcome their hesitation and shyness to follow Jesus. Lastly, Jesus opened the conversation to help them to overcome the beginning obstacles and invited them to come and see.
The question Jesus asked the two disciples: “What do you seek?” is the most fundamental question of life. The answer to this question shall help us to decide why shall we seek God or not. If the answer is to seek material gain, fame or power, we shouldn’t come to God because He shall not satisfy our desire. If the answer is as the young man’s question in Luke’s Gospel: “What should I do to inherit the eternal life?” we should come to Christ. He will show us the way to reach our final destiny.
3.3/ Christ’s invitation: “He said to them, “Come and see.” They came and saw where he was staying; and they stayed with him that day, for it was about the tenth hour.”
Others can talk about or introduce us to God; but to have our personal relationship with Him, we ourselves must come to God. We have conviction about God and our hope in Him when we have our personal relationship with Him. The two disciples spent the whole day with Jesus.
3.4/ The one who recognized Christ became the mediator: “One of the two who heard John speak, and followed him, was Andrew, Simon Peter’s brother. He first found his brother Simon, and said to him, “We have found the Messiah”. He brought him to Jesus. Jesus looked at him, and said, “So you are Simon the son of John? You shall be called Cephas.””
To love someone is to wish the best for that person. John loved and introduced Christ to his disciples. Andrew loved and introduced Christ to his brother, Peter. At first encounter, Jesus clearly knew Peter’s personage; he already had a mission for Peter to fulfill.

III. APPLICATION IN LIFE:
– We need to see, to hear and to reason in order to recognize God’s will. Once we recognized, we should have courage to do it and to introduce God to people.
– We need all three elements: God, mediators and ourselves to recognize God’s will. If we lack one of these elements, we shall not recognize His will.