Bài đọc: Tit 3:1-7; Lk 17:11-19.
1/ Bài đọc I: 1 Anh hãy nhắc nhở cho ai nấy phải phục tùng và tuân lệnh các nhà chức trách, các người cầm quyền, phải sẵn sàng làm mọi việc tốt,
2 và đừng chửi bới ai, đừng hiếu chiến, nhưng phải hiền hoà, luôn luôn tỏ lòng nhân từ với mọi người.
3 Thật vậy, cả chúng ta nữa, xưa kia chúng ta cũng ngu xuẩn, không vâng lời, lầm lạc, làm nô lệ cho đủ thứ đam mê và khoái lạc, sống trong gian ác và ganh tị, đáng ghét và ghen ghét lẫn nhau.
4 Nhưng Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta, đã biểu lộ lòng nhân hậu và lòng yêu thương của Người đối với nhân loại.
5 Không phải vì tự sức mình chúng ta đã làm nên những việc công chính, nhưng vì Người thương xót, nên Người đã cứu chúng ta nhờ phép rửa ban ơn Thánh Thần, để chúng ta được tái sinh và đổi mới.
6 Thiên Chúa đã tuôn đổ đầy tràn ơn Thánh Thần xuống trên chúng ta, nhờ Đức Giê-su Ki-tô, Đấng cứu độ chúng ta.
7 Như vậy, một khi nên công chính nhờ ân sủng của Đức Ki-tô, chúng ta được thừa hưởng sự sống đời đời, như chúng ta vẫn hy vọng.
2/ Phúc Âm: 11 Trên đường lên Giê-ru-sa-lem, Đức Giê-su đi qua biên giới giữa hai miền Sa-ma-ri và Ga-li-lê.
12 Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa
13 và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giê-su, xin dủ lòng thương chúng tôi!”
14 Thấy vậy, Đức Giê-su bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch.
15 Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa.
16 Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giê-su mà tạ ơn. Anh ta lại là người Sa-ma-ri.
17 Đức Giê-su mới nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu?
18 Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này? “. Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.”
19 “Triều Đại Thiên Chúa đang ở giữa các ông”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Biết ơn
Rất nhiều người ngày nay quí chó hơn con người; lý do đơn giản là chó biết ơn và trung thành hơn con người. Chỉ cần cho nó một cục xương là chó đã vẫy đuôi rối rít để cám ơn. Chó sẵn sàng hy sinh để bảo vệ chủ khỏi nguy hiểm. Trong khi đó, con người càng ngày càng vô ơn; nhiều cha mẹ thấy con đối xử quá tệ bạc với mình đã phải thốt lên: “Nếu biết trước con thế này, chẳng thà đẻ ra cái trứng luộc ăn còn tốt hơn!” Chúng ta không thích người vô ơn, nhưng rất nhiều lần chúng ta đã vô ơn Thiên Chúa. Các Bài đọc hôm nay mời gọi chúng ta suy niệm để nhìn ra những gì Thiên Chúa đã làm cho con người, để giúp chúng ta biết cám ơn Thiên Chúa và biết sống thế nào cho xứng với những hồng ân Ngài đã ban cho.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Nhận ra ơn bằng cách nhận ra sự khác biệt trước và sau khi trở lại.
(1) Tình trạng các tín hữu trước khi trở lại: Thánh Phaolô mời gọi các tín hữu nhìn lại quá khứ của họ: “Thật vậy, cả chúng ta nữa, xưa kia chúng ta cũng ngu xuẩn, không vâng lời, lầm lạc, làm nô lệ cho đủ thứ đam mê và khoái lạc, sống trong gian ác và ganh tị, đáng ghét và ghen ghét lẫn nhau.”
(2) Tình trạng các tín hữu sau khi trở lại: Lý do của sự khác biệt: không phải do sự cố gắng của con người, nhưng là do lòng thương xót của Thiên Chúa. Ngài đã biểu lộ lòng nhân hậu và lòng yêu thương của Ngài đối với nhân loại qua việc ban cho con người 2 hồng ân quan trọng:
– Ban Đức Giêsu Kitô: Không phải vì tự sức mình chúng ta đã làm nên những việc công chính, nhưng vì Thiên Chúa thương xót, nên Ngài đã ban cho chúng ta Người Con Một duy nhất là Đức Kitô, để những ai tin vào Đức Kitô, sẽ được tha thứ mọi tội và trở nên công chính.
– Ban Chúa Thánh Thần: Qua Bí-tích Rửa Tội, Thiên Chúa đã ban cho con người Chúa Thánh Thần để con người được tái sinh và đổi mới: “Thiên Chúa đã tuôn đổ đầy tràn ơn Thánh Thần xuống trên chúng ta, nhờ Đức Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng ta.”
(3) Để cảm tạ những hồng ân của Thiên Chúa ban, con người phải sống cuộc đời tốt lành với tha nhân. Thánh Phaolô nhắc nhở cho Titô: “Anh hãy nhắc nhở cho ai nấy phải phục tùng và tuân lệnh các nhà chức trách, các người cầm quyền, phải sẵn sàng làm mọi việc tốt, và đừng chửi bới ai, đừng hiếu chiến, nhưng phải hiền hoà, luôn luôn tỏ lòng nhân từ với mọi người.”
2/ Phúc Âm: Lòng biết ơn.
Bài Phúc Âm này được đọc trong ngày Lễ Tạ ơn mỗi năm. Mục đích là để nhắc nhở cho con người biết nhận ra ơn và cám ơn Thiên Chúa.
2.1/ Phải biết ơn trước khi cám ơn: Trên đường lên Giêrusalem, Đức Giêsu đi qua biên giới giữa hai miền Samaria và Galilê. Lúc Người vào một làng kia, thì có mười người phong hủi đón gặp Người. Họ dừng lại đằng xa và kêu lớn tiếng: “Lạy Thầy Giêsu, xin dủ lòng thương chúng tôi!”
– Tình trạng bi thảm của những người phong cùi: Vì người Do-Thái rất chú trọng đến vấn đề thanh sạch bên ngòai, những người phong cùi không được ở chung với dân; mà phải sống cách biệt bên ngòai làng của dân ở (Lev 13:46, Num 5:2). Họ không được phép tiếp xúc trực tiếp với dân và phải la lớn để mọi người được biết sự có mặt của họ mà tránh đi (Lev 13:45).
– Để chứng tỏ mình đã hết bệnh phong cùi, họ phải được xem xét cẩn thận bởi các tư tế. Khi nào các tư tế tuyên bố họ đã sạch; bấy giờ họ có thể trở về sinh họat bình thường với dân trong làng (Lev 14:2-3). Đó là lý do tại sao Đức Giêsu bảo họ: “Hãy đi trình diện với các tư tế.” Đang khi đi thì họ được sạch.
2.2/ Những người “ở ngòai” dễ nhận ra ơn hơn những người “ở trong”:
– Tâm tình biết ơn của người Samaria: Một người trong bọn, thấy mình được khỏi, liền quay trở lại và lớn tiếng tôn vinh Thiên Chúa. Anh ta sấp mình dưới chân Đức Giêsu mà tạ ơn. Anh ta lại là người Samaria. Đức Giêsu nói: “Không phải cả mười người đều được sạch sao? Thế thì chín người kia đâu? Sao không thấy họ trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này?”
– Người Do-Thái khinh thường và sống xa cách với người Samaria. Điểm lạ ở đây là 9 người phong Do-Thái khi bị chính dân mình khai trừ đã mở rộng vòng tay cho người phong Samaria được sống chung với họ. Khi con người bị đau khổ và bỏ rơi, có lẽ con người dễ đòan kết và sống chung với nhau hơn.
– Người Samaria, tuy bị người Do-Thái khinh thường, nhưng nhiều lần được chính Chúa Giêsu khen tặng. Trong câu truyện “Ai là người thân cận của tôi?” Chúa Giêsu đã đề cao người Samaria Nhân Hậu hơn các thầy tư tế và Lêvi, vì ông là người biết tỏ lòng thương xót với người bị đánh trọng thương dọc đường: ông đã vực người trọng thương lên lừa và đưa về quán trọ săn sóc cẩn thận và hứa sẽ trả mọi phí tổn tương lai cho chủ quán trọ (Lk 10:30-37). Trong cuộc đàm thọai giữa Đức Kitô và người phụ nữ xứ Samaria, chị đã trở thành nhà truyền giáo đầu tiên của Chúa Giêsu, nhiệt thành loan báo về Người cho các dân trong làng của chị (Jn 4:39-41).
– Biết ơn là xứng đáng đón nhận thêm ơn: Rồi Người nói với anh ta: “Đứng dậy về đi! Lòng tin của anh đã cứu chữa anh.” Không phải chỉ được thanh sạch bên ngòai, anh còn được thanh sạch cả bên trong. Chính vì lòng tin mà anh đã xứng đáng được hưởng ơn cứu độ.
2.3/ Tại sao con người vô ơn? Có nhiều lý do: (1) vì con người không chịu suy nghĩ để nhận ra ơn, họ nghĩ mọi sự trên đời tự nhiên mà có mà không cần suy nghĩ tại sao nó có; (2) họ giả sử tất cả mọi người phải hành động như vậy: là Thiên Chúa phải ban ơn; là cha mẹ phải nuôi nấng con cái; là thầy phải dạy dỗ học sinh; và (3) họ sợ nếu nhận ra ơn, họ phải trả ơn. Vì thế, họ vô ơn:
(1) với Thiên Chúa: Đấng đã dựng nên và không ngừng ban mọi ơn lành cho họ. Ngày Lễ Tạ Ơn là dịp để con người nhận ra và tạ ơn Thiên Chúa qua việc tham dự Thánh Lễ và làm ơn cho những người kém may mắn; nhưng thử hỏi được bao nhiêu người làm những điều này? Thay vào đó, họ lo tổ chức ăn uống vui chơi cho bản thân và cho gia đình họ.
(2) với cha mẹ: những người đã cưu mang, nuôi nấng, và dạy dỗ họ trong suốt một phần tư của cuộc đời. Lẽ ra, khi cha mẹ về già không còn tự săn sóc mình được nữa, họ phải phụng dưỡng và săn sóc trở lại, thì họ lại cho vào các nhà hưu dưỡng rồi tự an ủi mình: “chính phủ sẽ săn sóc các ngài tốt hơn ta.”
(3) với tha nhân: những người đi trước nhiều khi đã dành cả cuộc đời để nghiên cứu, xây dựng, và phát minh ra những tiện nghi mà chúng ta đang được hưởng. Bổn phận của những người thụ hưởng là tiếp tục để làm cho thế giới mỗi ngày một tốt đẹp hơn chứ không phải chỉ ù lỳ thụ hưởng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Phải biết nhìn nhận và so sánh để nhận ra ơn. Đã nhận ơn phải biết nói lời cám ơn.
– Cám ơn xuông chưa đủ, mà còn phải biết thi ơn cho người đã làm ơn hay cho người khác để sự tốt lành tiếp tục lan tràn.
Wednesday – Thirty-second Week – OT2
Readings: Tit 3:1-7; Lk 17:11-19.
Reading 1 (Tit 3:1-7): Beloved:
Remind them to be under the control of magistrates and authorities,
to be obedient, to be open to every good enterprise.
They are to slander no one, to be peaceable, considerate,
exercising all graciousness toward everyone.
For we ourselves were once foolish, disobedient, deluded,
slaves to various desires and pleasures,
living in malice and envy,
hateful ourselves and hating one another.
But when the kindness and generous love
of God our savior appeared,
not because of any righteous deeds we had done
but because of his mercy,
he saved us through the bath of rebirth
and renewal by the Holy Spirit,
whom he richly poured out on us
through Jesus Christ our savior,
so that we might be justified by his grace
and become heirs in hope of eternal life.
Gospel (17:11-19):
As Jesus continued his journey to Jerusalem,
he traveled through Samaria and Galilee.
As he was entering a village, ten lepers met him.
They stood at a distance from him and raised their voice, saying,
“Jesus, Master! Have pity on us!”
And when he saw them, he said,
“Go show yourselves to the priests.”
As they were going they were cleansed.
And one of them, realizing he had been healed,
returned, glorifying God in a loud voice;
and he fell at the feet of Jesus and thanked him.
He was a Samaritan.
Jesus said in reply,
“Ten were cleansed, were they not?
Where are the other nine?
Has none but this foreigner returned to give thanks to God?”
Then he said to him, “Stand up and go;
your faith has saved you.”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, OP.
I. THEME: Gratitude
Today, many people love dogs more than human beings because according to them, dogs are more thankful and loyal than men. For examples, people only need to give dogs some bones or food, they would continuously wave their tail to thank them. Moreover, many dogs even sacrifice their life to protect their owners from dangers. Meanwhile, people seem to be more and more ingratitude everyday. Some mothers, seeing their children treat them so unkindly, exclaimed, “If I know you turn out like this, I would rather give birth to an egg so I could boil and eat it.”
People don’t like the ungrateful, but they are often ungrateful to God. Today readings invite people to reflect and to recognize what God has done for them, so that they know how to return their gratitude to God. In the first reading, St. Paul commanded Titus to teach the Cretans how to live a good life to thank God. In the Gospel, though Jesus healed ten lepers but only one came back to thank him, and he is the Samaritan. So Jesus exclaimed, “Ten were cleansed, were they not? Where are the other nine? Has none but this foreigner returned to give thanks to God?”
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Recognizing favors from God by comparing one’s life before and after conversion.
1.1/ Before their conversion: St. Paul used his experience to help the Cretans to examine of their past, “For we ourselves were once foolish, disobedient, deluded, slaves to various desires and pleasures, living in malice and envy, hateful ourselves and hating one another.” All people live in darkness because they don’t know what is right and have no power to resist temptations which come from the devil, the world and their flesh.
1.2/ After their conversion: The reason of their conversion isn’t on their own efforts, but on God’s mercy. God expressed His compassion and love for people by giving them two important gifts:
(1) Christ: Human beings can’t do anything to be justify by themselves, but because of love, God gave them the Only Son, Jesus Christ, so that anyone who believes in Christ, shall be forgiven of their sins and become righteous.
(2) The Holy Spirit: Through Baptism, God gave the Holy Spirit to people so that they can be reborn and renew. St. Paul expressed simply these two gifts as follow, “He saved us through the bath of rebirth and renewal by the Holy Spirit, whom He richly poured out on us through Jesus Christ our savior, so that we might be justified by His grace and become heirs in hope of eternal life.”
To thank all God’s grace, the faithful must live a good life with others. St. Paul taught Titus to teach the Cretans: “Remind them to be under the control of magistrates and authorities, to be obedient, to be open to every good enterprise. They are to slander no one, to be peaceable, considerate, exercising all graciousness toward everyone.”
2/ Gospel: “Has none but this foreigner returned to give thanks to God?”
This Gospel is used in the Thanksgiving Day each year. The purpose is to remind people to recognize what God has done for them and to give thanks to God.
2.1/ One must recognize a favor before giving thanks: As Jesus continued his journey to Jerusalem, he traveled through Samaria and Galilee. As he was entering a village, ten lepers met him. They stood at a distance from him and raised their voice, saying, “Jesus, Master! Have pity on us!” Some laws concerned about the lepers are written in the Book of Levites and Numbers:
(1) The terrible fate of a leper: Since the Jews pay a special attention to purity, the lepers can’t live with people, but must live outside of the camp (Lev 13:46, Num 5:2). They can’t make a direct contact with the healthy, but must cry out loudly “Unclean! Unclean!” every time when the healthy come close to them so that they know of their presence to avoid (Lev 13:45).
(2) To show that they have been cured from leper, they must be examined by the priests: When the priest declares they are clean, they can live a normal life with people in the camp (Lev 14:2-3). This is the reason why Jesus told them, “Go show yourselves to the priests.” As they were going they were cleansed.
2.2/ Those outside are easy to recognize favors than those inside.
(1) The Samaritan’s gratitude: “And one of them, realizing he had been healed, returned, glorifying God in a loud voice; and he fell at the feet of Jesus and thanked him. He was a Samaritan. Jesus said in reply, “Ten were cleansed, were they not? Where are the other nine? Has none but this foreigner returned to give thanks to God?”
(2) The Jews want nothing to do with the Samaritans: One strange thing in this passage is the nine Jews let the Samaritan live with them because that shall never happen when they are healthy. This shows that when people are suffered and discriminated, they tend to unite and to live with others.
(3) Why are the Samaritans often mentioned in the Gospel as the more grateful? The Samaritans, though were despised by the Jews, but many time were praised by Jesus: In the Good Samaritan’s story, Jesus intentionally praised the Samaritan than the priest and the Levite because he showed compassion for the unfortunate. He let him ride his donkey, cared for him at the motel, and promised to pay back the amount for the motel’s owner for caring of him (Lk 10:30-37). After the conversation between Jesus and the Samaritan woman, she became Jesus’ first missionary when she joyfully and eagerly announced what Jesus has done for her (Jn 4:39-41). These examples show the Gentiles can be more grateful than the Jews, God’s chosen ones.
(4) To give thanks is to deservedly receive more favors: “Then he said to him, “Stand up and go; your faith has saved you.”” The Samaritan leper was not only healed from his sickness, but also received salvation because of his faith in Jesus while the other nine Jews were only healed from their leper.
2.3/ Why are people ungrateful? There are many reasons: First, because people don’t reflect; they don’t think about the reason why they receive favors. Secondly, they suppose everyone must help them: God must give grace; parents must care for their children; teacher must teach their students. Lastly, they are afraid that they must return their favors if they acknowledge them. There are three kinds of person whom people are ungrateful to:
(1) with God: Who creates, protects and unceasingly gives grace for them. Thanksgiving Day is the occasion for people to recognize God’s grace and to thank Him for that by participating on a Mass and helping the unfortunate. How many people do these? Instead, they organize party to enjoy as if the success is from their own effort.
(2) with their parents: who conceived, cared for, protected and educated them most of their life. They should take care of their parents when they are no longer caring for themselves. Instead, they put them in the nursing home and said to themselves, “the government shall take care of them better than us.”
(3) with others: who spent all of their life to research, to build up and to invent all the conveniences of life which they are enjoying. They forget that their duty is to continue to make a better world for the next generation, not only to selfishly enjoy them.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We must have time to reflect and to compare in order to recognize what favors others have done for us. The minimum thing we can do to our benefactors is to thank them.
– Thank isn’t enough, we must do good deeds to those who helped us. In the case we can’t do that, we must continue to give out to others so that goodness is spreading.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP