Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Hai Tuần III MC

Thứ Hai Tuần III MC
Bài đọc: II Kgs 5:1-15a; Lk 4:24-30.
1/ Bài đọc I: 1 Ông Na-a-man, tướng chỉ huy quân đội của vua A-ram, là người có thần thế và uy tín trước mặt chúa thượng của ông, vì ĐỨC CHÚA đã dùng ông mà ban chiến thắng cho A-ram. Nhưng ông lại mắc bệnh phung hủi. 2 Khi những người A-ram đi càn quét, họ đã bắt được một cô bé từ đất Ít-ra-en đưa về. Nó vào giúp việc cho vợ ông Na-a-man. 3 Nó nói với bà chủ: “Ôi, phải chi ông chủ con được giáp mặt vị ngôn sứ ở Sa-ma-ri, thì chắc ngôn sứ sẽ chữa ông khỏi bệnh phung hủi! “
4 Ông Na-a-man đến tường trình với chúa thượng của ông: “Một thiếu nữ xuất thân từ đất Ít-ra-en đã nói thế này thế này.” 5 Vua A-ram bảo: “Ngươi cứ lên đường và trẩy đi. Ta sẽ gửi thư cho vua Ít-ra-en.” Ông Na-a-man lên đường, mang theo ba trăm ký bạc, sáu mươi ký vàng và mười bộ quần áo để thay đổi. 6 Ông trình thư lên vua Ít-ra-en. Thư viết: “Cùng với bức thư mà tôi gửi tới ngài đây, tôi sai Na-a-man, thuộc hạ của tôi, đến với ngài, để ngài chữa người này khỏi bệnh phung hủi.” 7 Vua Ít-ra-en đọc thư xong thì xé áo mình ra và nói: “Ta đâu có phải là vị thần cầm quyền sinh tử, mà ông ấy lại sai người này đến nhờ ta chữa hắn khỏi bệnh phung hủi? Các ngươi phải biết, phải thấy rằng ông ấy muốn sinh sự với ta.” 8 Vậy, khi ông Ê-li-sa, người của Thiên Chúa, nghe biết là vua Ít-ra-en đã xé áo mình ra, thì sai người đến nói với vua: “Sao vua lại xé áo mình ra? Người ấy cứ đến với tôi, thì sẽ biết là có một ngôn sứ ở Ít-ra-en.” 9 Ông Na-a-man đi đến cùng với cả xe và ngựa. Ông đứng trước cửa nhà ông Ê-li-sa. 10 Ông Ê-li-sa sai sứ giả ra nói với ông: “Ông hãy đi tắm bảy lần trong sông Gio-đan. Da thịt ông sẽ trở lại như trước, và ông sẽ được sạch.” 11 Ông Na-a-man nổi giận bỏ đi và nói: “Ta cứ nghĩ bụng là thế nào ông ấy cũng đích thân đi ra, rồi đứng mà cầu khẩn danh ĐỨC CHÚA, Thiên Chúa của ông ta. Ông ta sẽ quơ tay lên đúng chỗ phung hủi mà chữa khỏi. 12 Nước các sông A-va-na và Pác-pa ở Đa-mát chẳng tốt hơn tất cả nước sông ở Ít-ra-en sao? Ta lại không thể tắm ở các sông ấy để được sạch hay sao? ” Ông quay lưng lại và tức tối ra đi. 13 Bấy giờ, các tôi tớ của ông đến gần và nói: “Cha ơi, giả như ngôn sứ bảo cha làm một điều gì khó, chẳng lẽ cha lại không làm? Phương chi ngôn sứ chỉ nói: Ông hãy đi tắm, thì sẽ được sạch!” 14 Vậy ông xuống dìm mình bảy lần trong sông Gio-đan, theo lời người của Thiên Chúa. Da thịt ông lại trở nên như da thịt một trẻ nhỏ. Ông đã được sạch.
15 Cùng với đoàn tuỳ tùng, ông trở lại gặp người của Thiên Chúa. Ông vào, đứng trước mặt ông ấy và nói: “Nay tôi biết rằng: trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại trừ ở Ít-ra-en.”
2/ Phúc Âm: 24 Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình. 25 “Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Ê-li-a, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Ít-ra-en; 26 thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Xa-rép-ta miền Xi-đôn. 27 Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Ê-li-sa, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Ít-ra-en, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Na-a-man, người xứ Xy-ri thôi.”
28 Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. 29 Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành -thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực.
30 Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
Con người thường dễ nản chí tức giận, sau khi đã cố gắng hết sức để yêu thương lo lắng cho người thân yêu, mà họ vẫn vô tâm và làm cho mình phải đau khổ hơn nữa. Các Bài Đọc hôm nay nói lên những đối xử vô ơn tệ bạc của con người với Thiên Chúa.
Trong Bài Đọc I, Sách Các Vua II tường thuật sự kiện tiên tri Elisha chữa khỏi bệnh cùi cho Naaman, tướng Syria. Mặc dù là một người Dân-ngọai và kẻ thù của Israel, nhưng ông đã thú nhận “không có một Thiên Chúa nào khác trừ Thiên Chúa của Israel.” Trong Phúc Âm, mặc dù Chúa Giêsu đã dùng lịch sử để vạch ra sự vô ơn và hậu quả của sự cứng lòng, người Do-Thái vẫn ngoan cố không chịu sửa đổi, còn mang Chúa lên đỉnh núi và xô Ngài xuống vực thẳm.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tiên tri Elisha chữa Naaman khỏi bệnh cùi.
1.1/ Hai con người Israel, hai niềm tin:
(1) Người nữ tỳ của vợ ông Naaman: Cô không ghét chủ vì đã bắt mình làm nô lệ; trái lại, cô còn muốn sự tốt lành cho chủ, kẻ thù của Israel. Cô tuyệt đối tin tưởng và hy vọng nơi Thiên Chúa sẽ chữa lành qua tiên-tri Elisha. Đây là một hành động nguy hiểm; vì nếu Naaman không khỏi, cô sẽ mất mạng vì đã đánh lừa ông.
(2) Vua Israel: luôn ở trong tình trạng nghi ngờ và sợ sệt người khác muốn làm hại mình. Khi vua Israel đọc xong thư của vua Aram thì xé áo mình ra và nói: “Ta đâu có phải là vị thần cầm quyền sinh tử, mà ông ấy lại sai người này đến nhờ ta chữa hắn khỏi bệnh phung hủi? Các ngươi phải biết, phải thấy rằng ông ấy muốn sinh sự với ta.” Là vua trong nước, mà vua chẳng biết, và chắc cũng chẳng quan tâm có tiên-tri Elisha, người của Thiên Chúa có quyền năng chữa bệnh, đang ở trong nước mình. Chính tiên-tri Elisah, khi nghe biết là vua Israel đã xé áo mình ra, thì sai người đến nói với vua: “Sao vua lại xé áo mình ra? Người ấy cứ đến với tôi, thì sẽ biết là có một ngôn sứ ở Israel.”
1.2/ Niềm tin của Naaman được củng cố bởi các đầy tớ của ông.
(1) Phải khiêm nhường: Kiêu ngạo vì muốn giữ thể diện hay vì tự ái dân tộc là những lý do làm con người không nhận ra và không lãnh nhận được hồng ân Thiên Chúa. Ông Naaman tức giận vì tiên-tri Elisha không thân hành ra tiếp ông, nhưng qua sứ giả. Ông cần người tiên tri làm ơn, chứ tiên tri đâu có cầu ơn ông đâu mà phải thân hành ra tiếp. Điều vô lý nữa là ông Naaman đã có sẵn trong đầu những gì tiên tri phải làm để chữa ông, và tức giận khi tiên-tri không làm như thế. Đã bao nhiêu lần chúng ta cũng có sẵn những ý tưởng trong đầu và muốn Thiên Chúa cũng như tha nhân phải thi hành như vậy để giúp ta! Sau cùng, ông cũng hãnh diện hão về các con sông trong xứ sở của mình: “Nước các sông Avana và Pharpar ở Damascus chẳng tốt hơn tất cả nước sông ở Israel sao? Ta lại không thể tắm ở các sông ấy để được sạch hay sao?”
(2) Phải bình tĩnh để nhận ra điều đơn giản (common sense) của cuộc sống: Có những điều quá thông thường mà khi con người nóng giận, họ sẽ không nhìn ra. Khi thấy chủ mình tức tối bỏ về, các tôi tớ của ông đến gần và nói: “Cha ơi, giả như ngôn sứ bảo cha làm một điều gì khó, cha có thể có lý do không làm! Đàng này ngôn sứ chỉ nói: Ông hãy đi tắm, thì sẽ được sạch!” Nhận ra sự nóng giận vô lý của mình, ông xuống dìm mình bảy lần trong sông Jordan, theo lời người của Thiên Chúa. Da thịt ông lại trở nên như da thịt một trẻ nhỏ. Ông đã được sạch.
(3) Naaman tuyên bố niềm tin vào Thiên Chúa: Cùng với đoàn tuỳ tùng, ông trở lại gặp người của Thiên Chúa. Lần này Ông vào, đứng trước mặt tiên-tri và nói: “Nay tôi biết rằng: trên khắp mặt đất, không đâu có Thiên Chúa, ngoại trừ ở Israel.”
Điều trớ trêu là một tướng ngọai bang, kẻ thù của Do-thái lại có đức tin hơn một ông vua của Do-thái. Ông tin vào một nữ tỳ và lặn lội lên đường đi tìm đến người của Thiên Chúa là tiên-tri Elisha. Ông được chữa lành và tuyên xưng niềm tin của ông vào Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.
2.1/ Chúa dạy dân bài học lịch sử: Trình thuật hôm nay tiếp tục tường thuật cuộc trở về Nazareth, quê hương của của Chúa Giêsu. Sau khi đọc Sách tiên-tri Isaiah, khán giả đồng hương ngồi xuống, và Chúa bắt đầu rao giảng. Thay vì là một cuộc vinh quy bái tổ, họ bắt đầu khinh thường Chúa. Ngài mời họ nhìn lại lịch sử để đừng tái diễn những điều không nên làm. Người nói tiếp: “Tôi bảo thật các ông: không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.” Chúa Giêsu dẫn chứng lời Ngài nói bằng hai ví dụ:
(1) Tiên-tri Elijah cho hũ bột của bà góa tại Zarepta, Sidon, không cạn: “Thật vậy, tôi nói cho các ông hay: vào thời ông Elijah, khi trời hạn hán suốt ba năm sáu tháng, cả nước phải đói kém dữ dội, thiếu gì bà goá ở trong nước Israel; thế mà ông không được sai đến giúp một bà nào cả, nhưng chỉ được sai đến giúp bà goá thành Zarepta miền Sidon.”
(2) Tiên-tri Elisha chữa Naaman, tướng Syria, khỏi bệnh cùi: “Cũng vậy, vào thời ngôn sứ Elisah, thiếu gì người phong hủi ở trong nước Israel, nhưng không người nào được sạch, mà chỉ có ông Naaman, người xứ Syria thôi.”
2.2/ Lịch sử tái diễn: “Nghe vậy, mọi người trong hội đường đầy phẫn nộ. Họ đứng dậy, lôi Người ra khỏi thành – thành này được xây trên núi. Họ kéo Người lên tận đỉnh núi, để xô Người xuống vực. Nhưng Người băng qua giữa họ mà đi.”
– Không giống Naaman, họ không kiềm chế được tính kiêu ngạo, nóng giận. Họ nghĩ là Chúa Giêsu xúc phạm tới danh dự dân tộc của họ. Thực sự, Chúa Giêsu chỉ muốn giúp họ nhìn ra sự thật; nhưng họ từ chối không làm.
– Không giống Naaman, họ không nhìn ra những đơn giản của cuộc sống. Lịch sử dạy con người những bài học quí giá: Hãy nhìn gương của những người đi trước; nếu họ làm những quyết định khôn ngoan sinh lợi ích, hãy bắt chước; nếu họ làm những quyết định điên rồ, đừng bắt chước họ làm như vậy.
Điều trớ trêu là cũng một Bà gốc Phoenician, có con gái bị quỉ ám ở Sidon, kiên nhẫn tin tưởng vào Chúa Giêsu đến độ câu trả lời của Bà làm Chúa Giêsu phải ngạc nhiên và chữa lành con gái Bà: “Vâng, nhưng chó con cũng được ăn những thứ từ trên bàn của chủ rơi xuống!” Trong khi những người đồng hương với Chúa, đã không tin tưởng, còn tức giận xô Chúa xuống vực thẳm! Sự thật phũ phàng, khó tin, nhưng vẫn đang xảy ra!
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Khi nào chúng ta cảm thấy nản chí, muốn bỏ cuộc trong việc yêu thương và giúp dỡ người khác; hãy nhớ Lời Chúa nói: “Không một ngôn sứ nào được chấp nhận tại quê hương mình.”
– Nếu Chúa đã làm ơn và bị đối xử như thế, chúng ta là môn đệ Ngài cũng phải đồng chịu số phận. Nhớ rằng chúng ta chưa chịu vô ơn đến độ treo thân trên Thập Giá.
– Điều này giúp mở mắt chúng ta để nhận ra những hồng ân Thiên Chúa và những sự giúp đỡ của tha nhân không ngừng đổ trên ta; để đừng bao giờ đối xử vô ơn tệ bạc với người thi ơn như vậy.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Monday of the Third Week of Lent
Viết bởi Lan Hương

Reading 1: (2 Kgs 5:1-15b)
Naaman, the army commander of the king of Aram,
was highly esteemed and respected by his master,
for through him the LORD had brought victory to Aram.
But valiant as he was, the man was a leper.
Now the Arameans had captured in a raid on the land of Israel
a little girl, who became the servant of Naaman’s wife.
“If only my master would present himself to the prophet in Samaria,”
she said to her mistress, “he would cure him of his leprosy.”
Naaman went and told his lord
just what the slave girl from the land of Israel had said.
“Go,” said the king of Aram.
“I will send along a letter to the king of Israel.”
So Naaman set out, taking along ten silver talents,
six thousand gold pieces, and ten festal garments.
To the king of Israel he brought the letter, which read:
“With this letter I am sending my servant Naaman to you,
that you may cure him of his leprosy.”

When he read the letter,
the king of Israel tore his garments and exclaimed:
“Am I a god with power over life and death,
that this man should send someone to me to be cured of leprosy?
Take note! You can see he is only looking for a quarrel with me!”
When Elisha, the man of God,
heard that the king of Israel had torn his garments,
he sent word to the king:
“Why have you torn your garments?
Let him come to me and find out
that there is a prophet in Israel.”

Naaman came with his horses and chariots
and stopped at the door of Elisha’s house.
The prophet sent him the message:
“Go and wash seven times in the Jordan,
and your flesh will heal, and you will be clean.”
But Naaman went away angry, saying,
“I thought that he would surely come out and stand there
to invoke the LORD his God,
and would move his hand over the spot,
and thus cure the leprosy.
Are not the rivers of Damascus, the Abana and the Pharpar,
better than all the waters of Israel?
Could I not wash in them and be cleansed?”
With this, he turned about in anger and left.

But his servants came up and reasoned with him.
“My father,” they said,
“if the prophet had told you to do something extraordinary,
would you not have done it?
All the more now, since he said to you,
‘Wash and be clean,’ should you do as he said.”
So Naaman went down and plunged into the Jordan seven times
at the word of the man of God.
His flesh became again like the flesh of a little child, and he was clean.

He returned with his whole retinue to the man of God.
On his arrival he stood before him and said,
“Now I know that there is no God in all the earth,
except in Israel.”

Gospel: (Lk 4:24-30)
Jesus said to the people in the synagogue at Nazareth:
“Amen, I say to you,
no prophet is accepted in his own native place.
Indeed, I tell you, there were many widows in Israel
in the days of Elijah
when the sky was closed for three and a half years
and a severe famine spread over the entire land.
It was to none of these that Elijah was sent,
but only to a widow in Zarephath in the land of Sidon.
Again, there were many lepers in Israel
during the time of Elisha the prophet;
yet not one of them was cleansed, but only Naaman the Syrian.”
When the people in the synagogue heard this,
they were all filled with fury.
They rose up, drove him out of the town,
and led him to the brow of the hill
on which their town had been built,
to hurl him down headlong.
But he passed through the midst of them and went away.
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh minh Tien, O.P.
I. THEME: No prophet is accepted in his own native place.
We are discouraged and angry when we tried the best as we can to love and to care for our loved ones, but these people are indifferent with our love or even cause more suffering to us.
Today readings show human gratitude and ingratitude to God. In the first reading, the author of the Second Kings reported the healing of Naaman from leprosy by the prophet Elisha. Though he was a Gentile and an Israel’s enemy but he was gratitude for his healing and confessed that: “Now I know that there is no God in all the earth, except in Israel.” In the Gospel, even though Jesus used history to point out the ingratitude of people in the past and the results of their stubbornness, the people in the synagogue were still filled with fury.They rose up, drove him out of the town, and led him to the brow of the hill on which their town had been built, to hurl him down headlong.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Prophet Elisha showed Naaman the way to be healed from his leprosy.
1.1/ Two people with two different faith:
(1) The maidservant of Naaman’s wife: Though she was an Israelite, she didn’t hate Naaman who took her out of her country; in opposition, she desired Naaman to be healed. She absolutely believed that God can heal Naaman through the prophet Elisha’s intercession. This is a very dangerous act because she can lose her life if Naaman shall not be healed.
(2) The Israel king: He was always in doubt and afraid of others. When he finished reading the letter, he tore his garments and exclaimed: “Am I a god with power over life and death, that this man should send someone to me to be cured of leprosy? Take note! You can see he is only looking for a quarrel with me!” Be a king in Israel, he didn’t know, and wasn’t concerned about the prophet Elisha who had power to heal and was living in his nation. When Elisha, the man of God, heard that the king of Israel had torn his garments, he sent word to the king: “Why have you torn your garments? Let him come to me and find out that there is a prophet in Israel.”
1.2/ Naaman’s faith was confirmed by his servants: Naaman’s attitudes taught us many lessons.
(1) The need of humility: The pride of the individual or of the nation is the main reason why people don’t receive God’s grace. Naaman got angry because the prophet Elisha didn’t come out to welcome him, but only through his messenger. Naaman forgot that he needs the prophet, not the prophet needs him. Another unreasonable thing is that Naaman had in his head what the prophet needed to do to heal him, and got angry when the prophet didn’t do that. Many times in our life, we also have certain things in mind which we want God and others must do that to help us! Lastly, he was proud about all the rivers of his country when he made the comparison, saying, “Are not the rivers of Damascus, the Abana and the Pharpar, better than all the waters of Israel? Could I not wash in them and be cleansed?”
(2) The need to recognize the common senses in life: There are many common things which people can’t recognize when they are angry. When the servants saw Naaman angrily came back to Syria, they begged him: “My father, if the prophet had told you to do something extraordinary, would you not have done it? All the more now, since he said to you, ‘Wash and be clean,’ should you do as he said.”Back to his sense, Naaman went down and plunged into the Jordan seven times at the word of the man of God. His flesh became again like the flesh of a little child, and he was clean.
(3) Naaman declared his faith in God: He returned with his whole retinue to the prophet of God. On his arrival he stood before him and said, “Now I know that there is no God in all the earth, except in Israel. Please accept a gift from your servant.”
It was a shame when a Gentile officer who had a strong faith than the Isaelites’ king. He believed in the words of his maidservant, and on his long way to find Elisha, God’s prophet. After he was healed, he declared his faith in God.
2/ Gospel: “No prophet is accepted in his own native place.”
2.1/ Jesus taught them a historical lesson: Today passage continues the report that Jesus came back to Nazareth, his own native place. After reading the Book of Isaiah, the people in the synagogue sat down and Jesus began to teach them. He invited them to look back at the history to recognize what they should and shouldn’t do, by saying: “Amen, I say to you, no prophet is accepted in his own native place.” Jesus illustrated two historical examples with a purpose to advise them to have faith in him.
(1) Prophet Elijah and the Zarephath widow: Jesus said: “Indeed, I tell you, there were many widows in Israel in the days of Elijah when the sky was closed for three and a half years and a severe famine spread over the entire land.It was to none of these that Elijah was sent, but only to a widow in Zarephath in the land of Sidon.”
(2) Prophet Elisha and Naaman’s healing from his leprosy: “Again, there were many lepers in Israel during the time of Elisha the prophet; yet not one of them was cleansed, but only Naaman the Syrian.”
2.2/ The history was repeated: “When the people in the synagogue heard this, they were all filled with fury.They rose up, drove him out of the town, and led him to the brow of the hill on which their town had been built, to hurl him down headlong.But he passed through the midst of them and went away.”
Not like Naaman, they couldn’t control their pride and anger. They thought that Jesus violated their sense of honor when he compared them to the Gentiles. Actually, Jesus only wanted them to recognize the truth, but they refused to do so.
Not as Naaman, they didn’t recognize the common sense in life. History can teach people many valuable lessons. Jesus invited them to learn from people of the past. If they made wise and useful decision, imitate them; if they made unwise decision, don’t imitate them.
It was a shame when a Gentile and Phoenecian woman expressed her faith in Jesus by saying: “Please, Lord, for even the dogs eat the scraps that fall from the table of their masters” (Mt 15:27). But many people in Jesus’ native place not only refused to believe in him but also angrily pushed him from a mountain. This truth is still happening for all Jesus’ disciples.
III. APPLICATION IN LIFE:
– When we feel discouraged and want to give up our good works, remember the truth that Jesus teaches us today: “No prophet is accepted in his own native place.”
– If Jesus incarnated to redeem people and was treated as such, we are his disciples must endure the same fate. They don’t crucify us to the cross yet.
– This lesson also helps us to open our eyes to recognize God’s grace and others’ helps which continually pour upon us, so that we should not be ingratitude to God and our benefactors.