Lễ Suy Tôn Thánh Giá
Bài đọc: Num 21:4b-9; Phil 2:6-11; Jn 3:13-17
1/ Bài đọc I: Từ núi Ho, họ lên đường theo đường Biển Sậy, vòng qua lãnh thổ Êđôm; trong cuộc hành trình qua sa mạc, dân Ít-ra-en mất kiên nhẫn. Họ kêu trách Thiên Chúa và ông Môsê rằng: “Tại sao lại đưa chúng tôi ra khỏi đất Ai-cập, để chúng tôi chết trong sa mạc, một nơi chẳng có bánh ăn, chẳng có nước uống? Chúng tôi đã chán ngấy thứ đồ ăn vô vị này.”
Bấy giờ Đức Chúa cho rắn độc đến hại dân. Chúng cắn họ, khiến nhiều người Ít-ra-en phải chết. Dân đến nói với ông Môsê: “Chúng tôi đã phạm tội, vì đã kêu trách Đức Chúa và kêu trách ông. Xin ông khẩn cầu Đức Chúa để Người xua đuổi rắn xa chúng tôi.” Ông Môsê khẩn cầu cho dân.
Đức Chúa liền nói với ông: “Ngươi hãy làm một con rắn và treo lên một cây cột. Tất cả những ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đó, sẽ được sống.” Ông Môsê bèn làm một con rắn bằng đồng và treo lên một cây cột. Và hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng, thì được sống.
2/ Bài đọc II: Đức Giêsu Kitô vốn dĩ là Thiên Chúa mà không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân sống như người trần thế. Người lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự.
Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Như vậy, khi vừa nghe danh thánh Giêsu, cả trên trời dưới đất và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: “Đức Giêsu Kitô là Chúa.”
3/ Phúc Âm: Không ai đã lên trời, ngoại trừ Con Người, Đấng từ trời xuống. Như ông Môsê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.
Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời. Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Quyền Lực của Thánh Giá.
– Thập Giá là một xỉ nhục đối với người Do Thái: Người Do-Thái thích tìm kiếm các phép lạ: muốn họ tin chỉ cần làm phép lạ như Phúc Âm đã tường thuật rất nhiều lần. Họ tin Đấng Thiên Sai sẽ đến và Ngài sẽ dùng quyền năng dẹp tan mọi quân thù của họ, và sẽ cai trị họ trong công lý đến muôn đời. Một Thiên Chúa chết đau khổ trên Thập Giá là yếu đuối, là không uy quyền. Đó là lý do tại sao đa số những người Do-Thái không thể chấp nhận Chúa Kitô cho đến ngày hôm nay.
– Thập Giá là một điên rồ cho những người Dân Ngọai: Triết gia Plato và đa số người Hy-Lạp tìm kiếm sự khôn ngoan: muốn họ tin cần chỉ cho họ kiến thức làm sao tách biệt linh hồn ra khỏi xác vì họ tin thân xác là ngục tù giam hãm linh hồn. Họ cho là một điên rồ vì tại sao đang khi họ tìm kiếm cách thóat khỏi thân xác thì có một Thiên Chúa lại muốn Nhập Thể để mang một thân xác hèn yếu của con người. Hơn nữa lại còn muốn chịu đau khổ bằng Cuộc Thương Khó và cái chết tủi nhục trên Thập Giá. Đó là lý do tại sao trong những thế kỷ đầu khi Kitô Giáo được truyền đến các quốc gia Hy-Lạp, Giáo Hội đã phải đương đầu với bao nhiêu lạc thuyết do những quan niệm sai lầm này đem lại: Có học thuyết như Docetism cho rằng Chúa Giêsu chỉ Nhập Thể một cách phớt qua cung lòng Đức Mẹ, và chỉ dường như chịu đau khổ. Có người cho rằng Chúa Giêsu nhập vào ông Simon và ông Simon thay Chúa chịu đóng đinh trên Cây Thập Giá. Tóm lại, họ không thể chấp nhận một Thiên Chúa lại muốn mang lấy thân xác hèn hạ của con người.
– Nhưng đối với các tín hữu, Thập Giá là sức mạnh, tình yêu, và khôn ngoan của Thiên Chúa. Các Bài đọc hôm nay muốn giải thích cho mọi người chúng ta sự cần thiết của đau khổ và quyền lực của Cây Thập Giá.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chỉ với 6 câu ngắn ngủi, tác giả của Sách Dân Số đã mô tả cuộc đời con người là một hành trình qua sa mạc để được thanh luyện trước khi vào Đất Hứa.
(1) Hành trình qua sa mạc để được thanh luyện: Các nhà nghiên cứu Kinh Thánh rất ngạc nhiên khi nghiên cứu bản đồ của các quốc gia vùng Cận Đông. Khỏang cách ngắn nhất từ Biển Đỏ tới vùng Đất Hứa là đi dọc theo bờ biển của Palestine; nếu đi bộ chỉ mất tối đa là vài tuần lễ. Thế mà ông Môsê lại dẫn dân Do-Thái đi con đường dài hơn, từ Biển Đỏ đi vòng hết các sa mạc vùng Delta, qua phía Đông của Biển Muối, vào đất Ammôn, rồi tới phía Đông của sông Jordan, vượt sông vào Đất Hứa qua việc tấn công thành Jericô của Joshua. Tất cả hành trình mất 40 năm!
Tại sao Thiên Chúa lại chọn cho dân con đường dài và đầy chông gai như thế mà không chọn con đường ngắn và dễ dàng hơn?
(2) Mục đích của Chúa là để thanh luyện dân. Sa mạc tự nó là chỗ thử thách: Người Do-Thái quan niệm sa mạc là nơi ở của quỉ dữ. Chúa Giêsu được Thánh Thần mang vào trong sa mạc để chịu cám dỗ. Sa mạc chỉ tòan đá và cát, rất ít sinh vật chịu được sự khắc nghiệt của khí hậu trong sa mạc vì rất nóng và hầu như không có nước. Đi trong sa mạc mà không mang theo nước là nắm chắc phần chết. Chúng ta có thể hiểu được nỗi đau khổ của dân: đường xa, mệt mỏi, bụng đói, miệng khát, gồng gánh nặng nề… Họ nhìn lại và tiếc những ngày còn ở Ai-Cập, tuy làm việc vất vả như nô lệ nhưng có đồ ăn, thức uống. Họ nhìn về tương lai: Đất Hứa thì xa xôi vạn dặm. Và họ mất kiên nhẫn nên họ than trách ông Môsê và Thiên Chúa: Tại sao các Người lại dắt chúng tôi vào đây để chịu đau khổ và chết đói chết khát trong sa mạc?
(3) Hậu quả của sự kêu trách Thiên Chúa là họ phải chết. Thiên Chúa cho rắn độc cắn ra cắn họ và nhiều người đã phải chết. Trong sa mạc có rất nhiều rắn độc; những vùng như Timnah gần Biển Chết dân chúng thờ thần rắn, là quan thầy của những người đi tìm đồng. Lúc ấy, họ lại chạy đến ông Môse cầu xin để Thiên Chúa xua đuổi rắn xa họ. Và ông Môsê cầu nguyện cùng Chúa cho dân. Thiên Chúa truyền cho Môsê làm con rắn bằng đồng và treo trên cột; ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng thì được sống. Mỗi khi nhìn lên con rắn, họ nhận ra tội lỗi của họ và không dám kêu trách Thiên Chúa và nhà lãnh đạo Môsê nữa.
Nếu chúng ta suy nghĩ về cuộc đời mỗi người chúng ta từ khi sinh ra cho tới bây giờ, thì quả thật cũng chẳng thua gì dân Do-Thái và cuộc hành trình của họ trong sa mạc. Đói có, khát có, tù đày có, vượt biên có, tị nạn có, đau khổ cũng không thiếu do cha mẹ, vợ/chồng, con cái, anh chị em, và đủ mọi người mọi nơi mang lại. Nhiều lúc chúng ta cũng giống như dân Do Thái kêu trách Chúa: Tại sao để cuộc đời chúng ta quá nhiều đau khổ như vậy?
2/ Bài đọc II: Hy vọng cho chúng ta qua cuộc đời của Chúa Giêsu, Con Thiên Chúa. Vinh quang có được là bằng sự hủy mình ra không. Đàng sau Cây Thập Giá là sự Phục Sinh và khải hòan chiến thắng tội lỗi và sự chết, kẻ thù cuối cùng của con người.
(1) Sự hủy mình ra không (kenosis) qua sự khiêm nhường và vâng lời tuyệt đối của Con Thiên Chúa: Cũng chỉ trong 6 câu ngắn ngủi, Thánh Phaolô đã lột tả được trọn vẹn kế họach cứu độ của Thiên Chúa qua con đường đau khổ: “Đức Giêsu Kitô là Thiên Chúa, nhưng Ngài không nghĩ phải nhất quyết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, và sống như người trần thế.” Tại sao một Thiên Chúa vinh quang uy quyền như thế lại muốn hoàn toàn trút bỏ vinh quang, mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống phàm nhân, và sống như người trần thế? Hơn thế nữa, Ngài lại còn hạ mình, vâng lời cho đến nỗi bằng lòng chịu chết, và chết trên cây thập tự! Chắc chắn Thiên Chúa có thể cứu độ con người bằng uy quyền; nhưng Ngài muốn cứu độ con người qua con đường đau khổ vì muốn đồng cảm với tất cả những gì con người đã, đang và sẽ chịu. Cứu độ bằng uy quyền sẽ mang vào Nước Trời những con người vô cảm, vô trách nhiệm, và không hiểu giá trị của tình yêu.
(2) Vinh quang chiếm được nhờ sự hủy mình ra không: Chính vì thế, Thiên Chúa đã siêu tôn Người và tặng ban danh hiệu trổi vượt trên muôn ngàn danh hiệu. Danh hiệu tượng trưng cho công việc thực hiện của một người (Gioan Tiền Hô; Phaolô, Tông Đồ Dân Ngọai; Phêrô, Thủ Lãnh Giáo Hội). Danh được Thiên Chúa ban cho Chúa Kitô là Đức Giêsu, có nghĩa là Đấng Cứu Độ. Khi nào nghe Danh Thánh Giê-su, cả trên trời, dưới đất, và trong nơi âm phủ, muôn vật phải bái quỳ; và để tôn vinh Thiên Chúa Cha, mọi loài phải mở miệng tuyên xưng rằng: “Đức Giê-su Ki-tô là Chúa.”
3/ Phúc Âm: Thập Giá Cứu Độ của Chúa Giêsu
Hậu trường phía sau những lời của Phúc Âm hôm nay là cuộc đàm thọai giữa Chúa Giêsu và ông Nicôđêmô. Chúa bảo ông: “Không ai có thể vào Nước Trời nếu không được tái sinh.” Ông không hiểu và hỏi lại: “Làm sao một người lớn như ông lại chui vào lòng mẹ để tái sinh?” Điều Chúa muốn nói với ông là phải tái sinh bởi Nước Rửa Tội và Thánh Thần; nghĩa là được tái sinh trong Cuộc Thương Khó và cái chết của Chúa thì mới được vào Nước Trời.
(1) Con rắn trong sa mạc là hình ảnh báo trước của Thập Giá Đức Kitô: Biến cố Xuất Hành xảy ra khỏang 2000 năm trước Cuộc Tử Nạn của Đức Kitô; nhưng tất cả những gì đã xảy ra cho Đức Kitô là để làm trọn vẹn những gì đã xảy ra trong Cựu Ước. Con người đã phạm tội vì kêu trách Chúa trong sa mạc nhưng được cứu thóat nhờ biết ăn năn trở lại khi nhìn lên con rắn đồng trong sa mạc. Từ đó đến nay con người vẫn phạm tội, làm sao con người có thể được cứu thóat? Chúa Giêsu chỉ cho chúng ta cách được cứu thóat: “Như ông Mô-sê đã giương cao con rắn trong sa mạc, Con Người cũng sẽ phải được giương cao như vậy, để ai tin vào Người thì được sống muôn đời.”
(2) Thập Giá biểu lộ tình yêu Thiên Chúa cho con người: Một hình ảnh nữa của Cựu Ước luôn có sức để đánh động con người là hình ảnh của Abraham sẵn sàng cầm dao giơ lên định sát tế người con duy nhất của mình là Isaac. Có ai trong lịch sử lòai người dám làm như thế? Abraham không phải giết con vì Thiên Chúa đã hiểu niềm tin của ông dành cho Ngài; nhưng Thiên Chúa muốn dùng hình ảnh này để chuẩn bị trước cho con người để hiểu hình ảnh Cây Thập Giá. Như Gioan tường thuật hôm nay: “Thiên Chúa đã quá yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống muôn đời.” Con người chưa bao giờ được xem thấy Thiên Chúa, nhưng mỗi khi nhìn Cây Thập Giá và đọc câu của Jn 3:16, con người tin chắc có Thiên Chúa và cảm nghiệm được tình yêu của cả 2 Cha-Con cho con người.
(3) Chúa chết để cho con người được sống: Cả hai hình ảnh Cây Thập Giá và Ngày Phán Xét đều cần để hướng lòng con người về đời sau. Có những người dễ rung cảm vì tình yêu vô bờ của Thiên Chúa qua Cây Thập Giá. Có những người phải run sợ khi nhìn thấy uy quyền của Thiên Chúa khi Ngài phán xét con người. Nhưng tình yêu là lý do đầu tiên và trên hết tại sao Thiên Chúa tạo dựng, cứu độ, và thánh hóa con người; đúng như lời Thánh Gioan nói: “Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để thế gian, nhờ Con của Người, mà được cứu độ.” Nếu nhìn lên Cây Thập Giá mà con người vẫn không cảm nghiệm được tình yêu Thiên Chúa dành cho mình mà ăn năn trở lại, họ tự kết tội họ và cũng không xứng đáng để hưởng ơn tha thứ.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải biết lợi dụng hòan cảnh để tự kỷ luật và thanh thẩy những tính ươn hèn của xác thịt thì mới có hy vọng vượt qua mọi gian khổ khi phải đương đầu với chúng. Phàn nàn, kêu trách, và tìm con đường dễ dãi chỉ dẫn con người đi đến chỗ diệt vong.
– Chúa Giêsu dạy chúng ta: Vinh quang có được là nhờ sự hủy mình ra không bằng sự khiêm nhường và vâng lời tuyệt đối: Thiên Chúa cho con người, mục tử cho đòan chiên, thầy cho trò, và cha mẹ cho con cái.
– Mẹ Giáo Hội đã yêu thương và thu xếp để mọi con cái có ngày hôm nay để nhìn lên và suy niệm về Mầu Nhiệm Thập Giá.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá để thấy, tất cả tội lỗi của mỗi người chúng ta là lý do Con Chúa chịu đóng đinh.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá để cảm nghiệm được tình yêu vô bờ của Thiên Chúa dành cho con người.
* Chúng ta hãy nhìn lên Thập Giá để học bài học “tự hủy mình ra không” của Con Thiên Chúa, để rồi cũng biết tự hủy mình ra không để cứu sống đòan chiên và con cái Chúa trao phó.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
THE EXULTATION OF THE CROSS
1/ Reading 1: (Num 21:4b-9)
With their patience worn out by the journey,
the people complained against God and Moses,
“Why have you brought us up from Egypt to die in this desert,
where there is no food or water?
We are disgusted with this wretched food!”
In punishment the LORD sent among the people saraph serpents,
which bit the people so that many of them died.
Then the people came to Moses and said,
“We have sinned in complaining against the LORD and you.
Pray the LORD to take the serpents from us.”
So Moses prayed for the people, and the LORD said to Moses,
“Make a saraph and mount it on a pole,
and if any who have been bitten look at it, they will live.”
Moses accordingly made a bronze serpent and mounted it on a pole,
and whenever anyone who had been bitten by a serpent
looked at the bronze serpent, he lived.
2/ Reading 2: (Phil 2:6-11)
Brothers and sisters:
Christ Jesus, though he was in the form of God,
did not regard equality with God something to be grasped.
Rather, he emptied himself,
taking the form of a slave,
coming in human likeness;
and found human in appearance,
he humbled himself,
becoming obedient to death,
even death on a cross.
Because of this, God greatly exalted him
and bestowed on him the name
that is above every name,
that at the name of Jesus
every knee should bend,
of those in heaven and on earth and under the earth,
and every tongue confess that
Jesus Christ is Lord,
to the glory of God the Father.
3/ Gospel: (Jn 3:13-17)
Jesus said to Nicodemus:
“No one has gone up to heaven
except the one who has come down from heaven, the Son of Man.
And just as Moses lifted up the serpent in the desert,
so must the Son of Man be lifted up,
so that everyone who believes in him may have eternal life.”
For God so loved the world that he gave his only Son,
so that everyone who believes in him might not perish
but might have eternal life.
For God did not send his Son into the world to condemn the world,
but that the world might be saved through him.
________________________________________
Fr. Anthony Dinh Minh Tien, O.P.
I. THEME: The power of the Crucified Christ
There exist three beliefs about Christ’s cross according to 1 Corinthians 1:22-25:
(1) The cross is a stumbling block to the Jews: The Jews demand signs, as they did many times to Jesus in order to believe in Him. They believe in a powerful Messiah. He will come and use His power to destroy all of their enemies and will govern them to the eternal life. A crucified Christ is a weak and powerless man. This is the reason why many Jews could not accept Christ as their Savior.
(2) The cross is a folly to the gentile: The Greek search wisdom. Some of them believe there exists a special knowledge that can be used to separate the soul from the body, because they believe body as the prison confining the soul. They consider the cross is a folly because while they are trying to free themselves from their body, there is one, Jesus Christ, wanted to incarnate in a human body. Not only that, He also wanted to suffer and to die on the cross.
When Christianity was spreaded to Greek-speaking nations, the Church had to face many heresies due to their philosophical argument. For example, the Docetists believe Jesus only incarnate in Mary’s womb as a wind passing by, and is not really suffered. Some of them believe Jesus was not the one on the cross. At the moment of crucifixion, there existed a substitution by God: Simon’s soul replaced Christ’s and be nailed to the cross, and Jesus was in Simon’s body. In a word, they could not accept a god who took a human body and had to suffered.
(3) But to those who believe, the christians, the cross is power, love, and wisdom of God. Today’s readings want to explain why must Jesus go through all sufferings and died on the cross.
II. ANALYSES:
1/ Reading I: The journey of the Israelites through the desert in 40 years
1.1/ The Israelites must be tested through the journey: If we look in a map of nations in the Near East, the shortest way to the Promise Land is to go through Palestine coastland (Gaza, Ashdod… ). If one walks, he only needs maximum about a month to reach the Canaanite land. In God’s providence, Moses chose the longer way. They went entirely through the Delta desert, to the east of the Dead Sea. From there, they crossed Jordan’s river and attacked Jericho to reach the Promise Land. It took them 40 years to do it! Why did God make them to go through this longer way instead of the shorter and easy way?
He wanted to test them by sufferings and time. A desert itself is a testing place. The Jews think deserts are places of devils. In the gospels, Jesus was brought by the Holy Spirit to the desert in order to be tested. Deserts have only sand and stones, almost no insects or animals due to lack of water and hot climate. Traveling without water in deserts is looking for dead. We can understand the test which the Israelites must go through: long travel, tiredness, hungry, thirsty, and burdened by heavy loads. They constantly remembered and regreted during their days in Egypt, even though they must work as slaves, but they had plenty of food to eat and to drink.
The Promise Land is still far away. They lost their patience and complained against God and Moses: “Why have you brought us up from Egypt to die in this desert, where there is no food or water? We are disgusted with this wretched food!”
1.2/ The result of their complain: In punishment the LORD sent among the people saraph serpents, which bit the people so that many of them died. There are many saraph serpents in Timnah, near the Dead Sea, because this is the region of copper. The Archeology found many traces that make them to believe people who lived in this area worshipped serpents, because they did not want to be bitten by serpents.
Then the people came to Moses and said, “We have sinned in complaining against the LORD and you. Pray the LORD to take the serpents from us.” So Moses prayed for the people, and the LORD said to Moses, “Make a saraph and mount it on a pole, and if any who have been bitten look at it, they will live.” Moses accordingly made a bronze serpent and mounted it on a pole, and whenever anyone who had been bitten by a serpent looked at the bronze serpent, he lived.
Our lives could be compared with Israelites’ lives in the desert. Our faith must also be tested by sufferings and time. Many of us already went through hungry, thirsty, prison, days in sea and in the refugee camps. A majority of us also suffered because of maltreatments from our parents, spouses, children, friends, and people. Like the Israelites, some of us also voiced our complains to God: Why do we have to suffer so much?
2/ Reading II: Our hope is in the Crucified Christ
2.1/ The kenosis of the Son of God: In the six verses of Philippians 2:6-11, St. Paul completely expresses God’s plan of salvation through His Son’s suffering. First, it is Christ’s humility and obedience: “Jesus Christ, though he was in the form of God, did not regard equality with God something to be grasped. Rather, he emptied himself, taking the form of a slave, coming in human likeness; and found human in appearance, he humbled himself, becoming obedient to death, even death on a cross.”
Why did God want His Son to go through painful suffering to save people? Of course, He has power to save people by another powerful way as the Jews expect; but He would like His Son to go through human suffering in order to have compassion on those who suffered. If Jesus Christ uses the way as many Jews expect, He will bring to heaven those who are insensitive, inconsiderate, and know not the meaning of love. Testing and suffering make people better and ready for their eternal life with God.
2.2/ The glory of Jesus Christ is achieved on the cross: In the Fourth Gospel, Jesus mentioned many times of “the hour” (2:4; 4:21, 23; 5:25, 28; 7:30; 8:20; 12:23, 27; 13:1; 17:1; 19:14). What is meant “the hour”? It is the hour which He was nailed to the cross. At this hour, He completed His mission on earth and taking away the sins of the people. The meaning of today’s reading from the Book of Number was fulfilled. People do not have to die by their sins any more if they look upon the cross and repent from their sins.
The hour of Jesus on the cross is also the hour of God’s glory. By Jesus’ obedience, death is destroyed and the purpose of God’s plan of salvation is achieved. God glorified Jesus by giving Him the name: “that is above every name, that at the name of Jesus every knee should bend, of those in heaven and on earth and under the earth, and every tongue confess that Jesus Christ is Lord, to the glory of God the Father.” The power of death and devil are no longer victorious over human beings.
3/ Gospel: The salvific cross of Christ
The background of today’s Gospel is the conversation between Jesus and Nicodemus. Jesus told him that no one can enters heaven withouy being born anew. Nicodemus did not understanding what meaning of the word “anothen” Jesus used in Greek. It can be used as “again” or “anew.” He took the first meaning and asked Jesus: “How can a man be born when he is old? Can he enter the second time into his mother’s womb, and be born?” What Jesus meant is that he has to be born anew by Baptism and the Holy Spirit; that is: to be born anew by His passion and death, in order to enter God’s kingdom.
3.1/ The serpent image in desert is the figure of the Crucified Christ: The Exodus event happened about 2,000 years before the Christ’s event; and all that happened to Christ is to fulfill the Old Testament. The Israelites sinned because they complained against Moses and God, but were saved when they repented and looked up on the bronze serpent which Moses mounted on a pole. From that time on, people keep sinning, how were they saved? Jesus shows us the way:
“just as Moses lifted up the serpent in the desert, so must the Son of Man be lifted up, so that everyone who believes in him may have eternal life.”
3.2/ The cross expresses God’s love for human being: Another image of the Old Testament has a power to motivate man is the image of Abraham was ready to kill Isaac, his only son, on the mount of Moriah. Is there any man in the human history can do something like that? Abraham did not have to kill his son when God had seen his faith; but God would like to use this image in order to prepare man to understand the meaning of the cross. The author of the Fourth Gospel writes: “For God so loved the world that He gave his only Son, so that everyone who believes in him might not perish but might have eternal life” (Jn 3:16). Human beings never see God; but they can feel His love and Christ’s love for them every time they look up on the cross and contemplate the Abraham’s event.
3.3/ Christ died so that man can live: Both the cross and the last Judgment Day are needed for men to orient their life to the eternal life. There are some people who are easy moved by God’s love for them through the cross; but there are some who can only be moved by fearing of God’s judgment. Love is the first and the ultimate cause of God’s creation, redemption, and sanctification of human beings, as the author continues to say: “For God did not send his Son into the world to condemn the world, but that the world might be saved through him.” If after one looks upon the cross and does not feel God’s love for them to repent, he condemns himself and is not worthy of God’s forgiveness.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We must use God’s given opportunities to discipline ourselves and to purify all sins of the flesh in order to overcome all sufferings when they come. Complaining, avoiding, and finding an easy way out only lead us to death.
– Jesus teaches us: glory can only come after kenosis, humility and absolute obedience. We must sacrifice ourselves for God and people as Jesus has sacrificed for us, as pastor for his sheep, master for his servants, and parents for their children.
– The mother Church has prepared for us this day to look up on the cross and to contemplate about its meanings. Let us look upon the cross to see that our sins are the reason why the Son of God must be nailed to the cross. Let us look upon the cross to feel the unlimited love of God for human beings. Let us look upon the cross to learn the lesson of kenosis of Jesus Christ, and then we also empty ourselves to save us and all people.