Phúc Âm: Lc 2, 22–40
“Mắt tôi đã nhìn thấy ơn cứu độ”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, đủ ngày thanh tẩy theo luật Môsê, cha mẹ Chúa Giêsu liền đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Lề luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng sẽ được gọi là người thánh thuộc về Chúa”. Và cũng để dâng lễ vật cho Chúa, như có nói trong Luật Chúa, là một đôi chim gáy, hay một cặp bồ câu con.
Và đây ở Giêrusalem, có một người tên là Simêon, là người công chính, kính sợ Thiên Chúa, và đang đợi chờ niềm ủi an của Israel. Thánh Thần cũng ở trong ông. Ông đã được Thánh Thần trả lời rằng: Ông sẽ không chết, trước khi thấy Ðấng Kitô của Chúa. Ðược Thánh Thần thúc giục, ông vào đền thờ ngay lúc cha mẹ trẻ Giêsu đưa Người đến để thi hành cho Người những tục lệ của Lề luật. Ông bồng Người trên cánh tay mình, và chúc tụng Thiên Chúa rằng: “Lạy Chúa, giờ đây, Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an theo như lời Chúa đã phán: vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ của Chúa mà Chúa đã sắm sẵn trước mặt muôn dân, là Ánh sáng chiếu soi các lương dân, và vinh quang của Israel dân Chúa”.
Cha mẹ Người đều kinh ngạc về những điều đã nói về Người. Simêon chúc lành cho hai ông bà và nói với Maria mẹ Người rằng: “Ðây trẻ này được đặt lên, khiến cho nhiều người trong Israel phải sụp đổ hay được đứng dậy, và cũng để làm mục tiêu cho người ta chống đối. Về phần bà, một lưỡi gươm sẽ đâm thấu tâm hồn bà để tâm tư nhiều tâm hồn được biểu lộ!”
Lúc ấy, cũng có bà tiên tri Anna, con ông Phanuel, thuộc chi họ Asê, đã cao niên. Mãn thời trinh nữ, bà đã sống với chồng được bảy năm, rồi thủ tiết cho đến nay đã tám mươi tư tuổi. Bà không rời khỏi đền thờ, đêm ngày ăn chay cầu nguyện phụng sự Chúa. Chính giờ ấy, bà cũng đến, bà liền chúc tụng Chúa, và nói về trẻ Giêsu cho tất cả những người đang trông chờ ơn cứu chuộc Israel.
Khi hai ông bà hoàn tất mọi điều theo Luật Chúa, thì trở lại xứ Galilêa, về thành mình là Nadarét. Và con trẻ lớn lên, thêm mạnh mẽ, đầy khôn ngoan, và ơn nghĩa Thiên Chúa ở cùng Người.
Ðó là lời Chúa.
Hoặc đọc: Lc 2, 22–32
“Mắt tôi đã nhìn thấy ơn cứu độ”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, đủ ngày thanh tẩy theo luật Môsê, cha mẹ Chúa Giêsu liền đem Người lên Giêrusalem để hiến dâng cho Chúa, như đã chép trong Lề luật Chúa rằng: “Mọi con trai đầu lòng sẽ được gọi là người thánh thuộc về Chúa”. Và cũng để dâng lễ vật cho Chúa, như có nói trong Luật Chúa, là một đôi chim gáy, hay một cặp bồ câu con.
Và đây ở Giêrusalem, có một người tên là Simêon, là người công chính, kính sợ Thiên Chúa, và đang đợi chờ niềm ủi an của Israel. Thánh Thần cũng ở trong ông. Ông đã được Thánh Thần trả lời rằng: Ông sẽ không chết, trước khi thấy Ðấng Kitô của Chúa. Ðược Thánh Thần thúc giục, ông vào đền thờ ngay lúc cha mẹ trẻ Giêsu đưa Người đến để thi hành cho Người những tục lệ của Lề luật. Ông bồng Người trên cánh tay mình, và chúc tụng Thiên Chúa rằng: “Lạy Chúa, giờ đây, Chúa để cho tôi tớ Chúa ra đi bình an theo như lời Chúa đã phán: vì chính mắt con đã nhìn thấy ơn cứu độ của Chúa mà Chúa đã sắm sẵn trước mặt muôn dân, là Ánh sáng chiếu soi các lương dân, và vinh quang của Israel dân Chúa”.
Ðó là lời Chúa.
BÀI 1: DÀNH RIÊNG CHO CHÚA
Suy Niệm
Sau khi sinh Hài Nhi Giêsu bốn mươi ngày,
Đức Maria phải chịu thanh tẩy để được phép tham dự các lễ nghi.
Bà mẹ mới sinh con phải vất vả đi đoạn đường xa để lên Đền Thờ.
Bà không đi một mình, nhưng đi với chồng và đứa con hơn tháng tuổi.
Đây là chuyến đi lên Đền Thờ đầu tiên của cả gia đình.
Đền Thờ là nơi Thiên Chúa hiện diện trên trần gian.
Con Thiên Chúa lần đầu tiên đến Nhà Cha của Ngài.
Giây phút Thánh Gia có mặt ở khuôn viên Đền Thờ
là giây phút Thánh Thần mặc khải về Hài Nhi cho hai vị ngôn sứ.
Simêôn và Anna vui sướng vì gặp thấy Đấng mà mình chờ đợi.
Họ nhận ra Ngài là “vinh quang cho dân Ítraen”,
là “ánh sáng và ơn cứu độ cho muôn dân tộc” (Lc 2,31-33).
Maria mang theo lễ vật cần cho việc thanh tẩy chính mình,
đó là hai con bồ câu non: một làm lễ toàn thiêu, một làm lễ tạ tội.
Thật ra lễ vật của đôi vợ chồng không phải chỉ là đôi bồ câu.
Họ mang theo một lễ vật quý hơn nhiều, đó là cậu con trai đầu lòng.
Họ biết tất cả các con đầu lòng đều thuộc về Thiên Chúa,
vì chính Ngài đã chỉ đánh phạt các con đầu lòng của Ai-cập
và tha cho các con đầu lòng của Ítraen (Ds 3,13).
Nhưng Hài Nhi Giêsu không phải là con đầu lòng bình thường.
Maria và Giuse biết người con mình đang bồng ẵm là ai.
Đây là Đấng Kitô của Đức Chúa (Lc 2,26),
Đấng mà Maria đã thụ thai bởi quyền năng Thánh Thần (Lc 1,35).
Đây là quà tặng của Đức Chúa cho dân Ítraen, và cho Thánh Gia.
Khi lên Đền Thờ, Giuse và Maria muốn dâng lại cho Đức Chúa
quà tặng tuyệt vời này.
Ông bà không muốn giữ Người Con này cho riêng mình.
Người Con này thuộc về Đức Chúa và mãi mãi thuộc về Đức Chúa.
Tin Mừng Luca không nói rõ chuyện ông bà chuộc Giêsu
bằng một số bạc nhỏ, để giữ Giêsu làm con của mình (Ds 3,46-47),
nhưng lại nhấn mạnh chuyện ông bà dâng Con cho Đức Chúa.
Tuy dâng con trai đầu lòng không phải là một luật buộc,
nhưng ông bà muốn làm vì lòng kính mến Chúa,
và cả hai đã muốn sống lễ dâng này suốt đời mình.
Mẹ Maria đã không rút lại Người Con mình dâng cho Chúa.
Giêsu được tự do để sống như một lễ vật cho Cha.
Năm mười hai tuổi, Giêsu đã ở lại Đền Thờ, nhà Cha của Cậu.
Khi quá tuổi ba mươi, Đức Giêsu đã lên đường đi sứ vụ
Để lại người mẹ ở nhà, không ai chăm nom.
Khi Con bị đóng đinh trên thập giá, dâng mình như lễ vật lên Cha,
Mẹ cũng dâng lễ vật là chính Người Con đang hấp hối của mình.
Những gì cụ Simêôn nói hôm nay ở Đền Thờ,
rồi Mẹ sẽ thấy được ứng nghiệm trọn vẹn (Lc 2,34-35).
Con Mẹ sẽ bị người đời chống báng,
có nhiều người bị té ngã và nhiều người được đứng lên.
Dưới chân thánh giá, một lưỡi gươm sẽ đâm thâu tâm hồn Mẹ.
Nỗi đau của Con Mẹ, Mẹ mang tất cả vào mình.
Khi Đức Giêsu gục đầu, việc dâng Con của Mẹ mới được hoàn tất.
Khi đem con đi chịu Thánh Tẩy, cha mẹ cần dâng con cho Chúa,
và mong con mình được thánh hiến để thuộc trọn về Chúa.
Cả cuộc đời làm cha mẹ, nhiều lần phải làm lại việc dâng hiến này,
lắm khi trong nước mắt, lắm khi trong bóng đêm,
nhưng luôn tín thác, dù không hiểu hết kế hoạch của Chúa.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa,
Xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ trí hiểu ,
Và trọn cả ý muốn của con,
Cùng hết thảy những gì con có,
Và những gì thuộc về con.
Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con,
Lạy Chúa, nay con xin dâng lại Chúa.
Tất cả là của Chúa,
Xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng,
Được như thế, là đủ cho con.
(Kinh Dâng Hiến của Thánh Inhaxiô Loyola)
BÀI 2: TIẾN DÂNG CHO CHÚA
Suy Niệm
Sống là chấp nhận thuộc về.
Mở mắt chào đời là thuộc về một gia đình, một đất nước.
Càng sống con người càng thấy mình thuộc về nhiều hơn.
Thuộc về một nhóm, một giáo xứ, một nơi làm việc…
Khi đôi bạn trẻ yêu nhau,
họ muốn trái tim của họ thuộc về nhau.
Thuộc về nhau là nền tảng của sự chung thủy.
Ðối với Do thái giáo, bé trai đầu lòng mới sinh ra
thì thuộc về Chúa, được thánh hiến dành riêng cho Chúa.
Cha mẹ cậu phải bỏ ra một món tiền tượng trưng
để chuộc cậu về cho mình (x. Ds 18,15-16; Xh 13,13)
Bài Tin Mừng hôm nay không nói đến chuyện chuộc con,
nhưng lại nói đến việc bà Maria và ông Giuse
tiến dâng con trai đầu lòng cho Chúa.
Ðức Giêsu đã sống nghiêm túc sự tiến dâng này suốt đời.
Ngài thuộc về Thiên Chúa Cha một cách trọn vẹn.
Từ khi vào đời làm người, Ngài đã nói:
“Này con xin đến để thực thi ý Chúa.” (Dt 10, 9)
Năm 12 tuổi, cậu Giêsu đã cố ý ở lại Ðền Thờ,
mà cậu gọi là nhà Cha của cậu (x. Lc 2, 49).
Khi chịu phép rửa ở sông Giođan,
Ðức Giêsu ý thức rõ hơn mình là Con, thuộc về Cha,
được Cha sai vào giữa lòng nhân loại (x. Mc 1,11).
Ngài có biết bao cám dỗ trong những năm rao giảng.
Cám dỗ đến từ ma quỷ, từ đám đông, từ môn đệ.
Có khi cám dỗ đến từ chính mình, lôi kéo Ngài sống cho mình,
và không muốn thuộc về Cha, Ðấng sai Ngài đi.
Nhưng Ðức Giêsu đã không tự mình nói, không tự mình làm,
vì Ngài đã vượt qua được cái tôi,
và để cho Cha chiếm hữu toàn bộ cuộc sống.
Nếu chúng ta dám nói và làm theo ý Cha,
chúng ta sẽ giống Ðức Giêsu: thuộc trọn về Thiên Chúa.
Thuộc về Thiên Chúa phải là nền tảng
chi phối mọi tương quan của ta với các thụ tạo khác.
Cậu bé Giêsu được đưa lên Ðền Thờ lần đầu tiên.
Chúng ta thấy một đôi vợ chồng nghèo với đứa con nhỏ,
đứng lẫn trong đám đông, chờ đến phiên mình dâng lễ vật.
Có ai thấy được sự lớn lao của mầu nhiệm này không?
Có hai người, đó là ông Si-mê-on và bà An-na.
Ông Si-mê-on là một người công chính và mộ đạo,
một người đầy Thánh Thần và sống trong chờ đợi.
Bà An-na là một góa phụ già nua phụng thờ Chúa đêm ngày,
trong ăn chay và cầu nguyện.
Ðể gặp thấy Chúa trong cái đều đặn, bình thường, tẻ nhạt,
cần có một đời sống đạo đức sâu xa.
Hôm nay Chúa có thể đến gặp ta như một sự tình cờ, bất ngờ,
nhưng thật ra lại là kết quả của những năm dài chuẩn bị.
Gợi Ý Chia Sẻ
1. Bạn hãy chia sẻ cho biết hiện nay bạn đang thấy mình “thuộc về” những người nào hay những tập thể nào. Sự thuộc về mạnh nhất của bạn hiện nay đặt ở đâu? Bạn thấy có nguy hiểm gì không?
2. Thuộc về Thiên Chúa, thuộc về tha nhân: có khi nào bạn cảm nghiệm điều đó một cách mãnh liệt không? Xin chia sẻ.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa Giêsu,
sống cho Chúa thật là điều khó.
Thuộc về Chúa thật là một thách đố cho con.
Chúa đòi con cho Chúa tất cả
để chẳng có gì trong con lại không là của Chúa.
Chúa thích lấy đi những gì con cậy dựa
để con thực sự tựa nương vào một mình Chúa.
Chúa thích cắt tỉa con khỏi những cái rườm rà
để cây đời con sinh thêm hoa trái.
Chúa cương quyết chinh phục con
cho đến khi con thuộc trọn về Chúa.
Xin cho con dám ra khỏi mình,
ra khỏi những bận tâm và tính toán khôn ngoan
để sống theo những đòi hỏi bất ngờ của Chúa,
dù phải chịu mất mát và thua thiệt.
Ước gì con cảm nghiệm được rằng
trước khi con tập sống cho Chúa
và thuộc về Chúa
thì Chúa đã sống cho con
và thuộc về con từ lâu. Amen.
BÀI 3: ÁNH SÁNG VÀ VINH QUANG
Suy Niệm
“Thứ bốn thì ngắm, Đức Bà dâng Chúa Giêsu trong đền thánh,
ta hãy xin cho được vâng lời chịu lụy.”
Đức Mẹ đã vâng giữ Luật Chúa một cách nghiêm chỉnh.
Sách Lêvi buộc người mẹ sau khi sinh con trai 40 ngày
phải lên đền thờ để được thanh tẩy và dâng lễ tạ tội.
Nếu không thể dâng một con chiên và một bồ câu non
thì phải dâng một cặp bồ câu non hay một đôi chim gáy.
Ngày nay ta không hiểu tại sao Đức Mẹ phải dâng lễ tạ tội
và phải được thanh tẩy sau khi sinh Con Thiên Chúa.
Tại sao việc sinh nở lại bị coi là ô uế?
Dù sao Mẹ Đấng Cứu Thế đã vâng theo Luật dạy.
Hơn nữa, cùng với thánh Giuse,
Mẹ đã dâng Con cho Thiên Chúa trong đền thờ.
Điều này Luật không buộc, nhưng Mẹ đã làm vì lòng sốt sắng.
Thật ra để chuộc lại con trai đầu lòng,
chỉ cần trả cho tư tế gần 60 gam bạc (Ds 18,15-16).
Mẹ sung sướng đem Con dâng cho Thiên Chúa
vì hơn ai hết, Mẹ biết Hài Nhi này là quà tặng Chúa ban.
Dâng Con là nhìn nhận Con mình thuộc trọn về Thiên Chúa,
sẽ ở với Chúa và làm việc cho Chúa suốt đời.
Bài Tin Mừng hôm nay 4 lần nói đến “Luật” (cc.23.24.27.39).
Về việc giữ Luật, Đức Maria đã không đòi một đặc ân nào.
Hãy nhìn ngắm Thánh Gia lên đền thờ.
Đôi vợ chồng nghèo bồng một đứa con còn rất nhỏ.
Ai có thể nhận ra bé này là Đức Kitô, Đấng cứu độ muôn dân?
Đó là cụ Simêon, một người đạo hạnh, luôn mong chờ điều Chúa hứa.
Hơn nữa cụ là người có Thánh Thần hằng ngự trên (c.25),
được Thánh Thần linh báo (c. 26), và thúc đẩy lên đền thờ (c. 27).
Chính Thánh Thần làm cụ nhận ra điều mắt thường không thấy,
và cụ sung sướng, mãn nguyện bồng Hài Nhi trên tay.
Cụ bà ngôn sứ Anna cũng nhận ra Đấng Cứu chuộc đến với mình.
Cụ là người đạo đức, ăn chay cầu nguyện, đêm ngày thờ phượng Thiên Chúa.
Cụ bà Anna đã công khai giới thiệu Hài Nhi cho những người chung quanh.
Để gặp được Chúa trong đời thường, chúng ta cần có lòng mong ngóng,
cần sống đời sống đẹp lòng Chúa và cần được Thánh Thần mách bảo.
Cầu Nguyện
Lạy Chúa,
xin nhận lấy trọn cả tự do, trí nhớ, trí hiểu,
và trọn cả ý muốn của con,
cùng hết thảy những gì con có,
và những gì thuộc về con.
Mọi sự ấy, Chúa đã ban cho con,
lạy Chúa, nay con xin dâng lại cho Chúa.
Tất cả là của Chúa,
xin Chúa sử dụng hoàn toàn theo ý Chúa.
Chỉ xin ban cho con lòng mến Chúa và ân sủng.
Ðược như thế, con hoàn toàn mãn nguyện. Amen.
(Kinh dâng hiến của thánh I-Nhã)
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ