Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Tư, Tuần II TN

Thứ Tư, Tuần II TN
Bài đọc: Heb 7:1-3, 15-17; I Sam 17:32-33, 37, 40-51; Mk 3:1-6.
1/ Bài đọc I (năm lẻ): 1 Quả vậy, ông Men-ki-xê-đê là vua Sa-lem, là tư tế của Thiên Chúa Tối Cao, đã đón gặp và chúc lành cho ông Áp-ra-ham, lúc ông này đang trên đường về sau khi đánh bại các vua. 2 Ông Áp-ra-ham đã chia cho ông Men-ki-xê-đê một phần mười chiến lợi phẩm. Trước hết, ông tên là Men-ki-xê-đê, nghĩa là “vua công chính”; rồi ông lại là vua Sa-lem, nghĩa là “vua bình an.” 3 Ông không có cha, không có mẹ, không có gia phả, cuộc đời không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Như thế là ông giống Con Thiên Chúa: mãi mãi ông vẫn là tư tế.
15 Điều ấy lại còn hiển nhiên hơn nữa, khi một vị tư tế khác tương tự như ông Men-ki-xê-đê xuất hiện; 16 vị này đã trở nên tư tế không phải do Lề Luật quy định việc cha truyền con nối, nhưng do sức mạnh của một đời sống bất diệt. 17 Quả thật, có lời chứng nhận rằng: Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.
2/ Bài đọc I (năm chẵn): 32 Đa-vít nói với vua Sa-un: “Đừng ai ngã lòng vì nó. Tôi tớ ngài đây sẽ đi chiến đấu với tên Phi-li-tinh ấy.” 33 Vua Sa-un nói với Đa-vít: “Con không thể đến với tên Phi-li-tinh ấy để chiến đấu với nó, vì con chỉ là một đứa trẻ, còn nó là một chiến binh từ khi còn trẻ.”
37 Đa-vít nói: “Đức Chúa là Đấng đã giật con khỏi vuốt sư tử và vuốt gấu, chính Người sẽ giật con khỏi tay tên Phi-li-tinh này.” Vua Sa-un nói với Đa-vít: “Con hãy đi, xin Đức Chúa ở với con!”
40 Cậu cầm gậy trong tay, chọn lấy năm hòn đá cuội dưới suối, bỏ vào túi chăn chiên, vào bị của cậu, rồi tay cầm dây phóng đá, cậu tiến về phía tên Phi-li-tinh. 41 Tên Phi-li-tinh từ từ tiến lại gần Đa-vít, đi trước mặt nó là người mang thuẫn. 42 Tên Phi-li-tinh nhìn, và khi thấy Đa-vít, nó khinh dể cậu, vì cậu còn trẻ, có mái tóc hung và đẹp trai. 43 Tên Phi-li-tinh nói với Đa-vít: “Tao là chó hay sao mà mầy cầm gậy đến với tao?” Và tên Phi-li-tinh lấy tên các thần của mình mà nguyền rủa Đa-vít. 44 Tên Phi-li-tinh nói với Đa-vít: “Đến đây với tao, tao sẽ đem thịt mày làm mồi cho chim trời và dã thú.” 45 Đa-vít bảo tên Phi-li-tinh: “Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày nhân danh Đức Chúa các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Ít-ra-en mà mày thách thức. 46 Ngay hôm nay Đức Chúa sẽ nộp mày vào tay tao, tao sẽ hạ mày và làm cho đầu mày lìa khỏi thân. Ngay hôm nay tao sẽ đem xác chết của quân đội Phi-li-tinh làm mồi cho chim trời và dã thú. Toàn cõi đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Ít-ra-en, 47 và toàn thể đại hội này sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà Đức Chúa ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của Đức Chúa và Người sẽ trao chúng mày vào tay chúng tao!”
48 Khi tên Phi-li-tinh bắt đầu xông lên và đến gần để đương đầu với Đa-vít, thì Đa-vít vội vàng chạy từ trận tuyến ra để đương đầu với tên Phi-li-tinh. 49 Đa-vít thọc tay vào bị, rút từ đó ra một hòn đá, rồi dùng dây phóng mà ném trúng vào trán tên Phi-li-tinh. Hòn đá cắm sâu vào trán, khiến nó ngã sấp mặt xuống đất. 50 Thế là Đa-vít thắng tên Phi-li-tinh nhờ dây phóng và hòn đá. Cậu hạ tên Phi-li-tinh và giết nó. Nhưng trong tay Đa-vít không có gươm. 51 Đa-vít chạy lại, đứng trên xác tên Phi-li-tinh, lấy gươm của nó, rút khỏi bao, kết liễu đời nó và dùng gươm chặt đầu nó.

3/ Phúc Âm: 1 Đức Giê-su lại vào hội đường. Ở đó có một người bị bại tay. 2 Họ rình xem Đức Giê-su có chữa người ấy ngày sa-bát không, để tố cáo Người. 3 Đức Giê-su bảo người bại tay: “Anh trỗi dậy, ra giữa đây!” 4 Rồi Người nói với họ: “Ngày sa-bát, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi? ” Nhưng họ làm thinh.
5 Đức Giê-su giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: “Anh giơ tay ra! ” Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường.
6 Ra khỏi đó, nhóm Pha-ri-sêu lập tức bàn tính với phe Hê-rô-đê, để tìm cách giết Đức Giê-su.
________________________________________

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải tin tưởng nơi uy quyền của Thiên Chúa.
Tôn giáo hiện hữu là để đưa con người tới Thiên Chúa. Để làm việc này, con người cần giữ luật. Bao lâu con người tuân giữ những luật Thiên Chúa truyền, con người giữ mối liên hệ tốt lành với Thiên Chúa. Nhưng con người đã không thể giữ mãi mối liên hệ với Thiên Chúa vì họ phạm tội; và như thế, con người cần dâng lễ vật để đền tội và nối lại mối liên hệ với Thiên Chúa. Đó là lý do chức tư tế và luật dâng lễ vật hiện hữu. Theo từ ngữ Latin, từ ngữ dùng để chỉ tư tế là pontifex, có nghĩa người xây cầu để nối giữa 2 điểm. Tư tế là người xây cầu để nối giữa Thiên Chúa và con người bằng dâng các lễ vật hy sinh. Theo truyền thống Do-thái, lễ vật hy sinh chỉ có thể đền những tội vô tình xúc phạm đến Luật mà thôi; những tội cố ý, không lễ vật hy sinh nào có thể đền được. Tác giả Thư Do-thái nhìn thấy sự bất toàn của chức tư tế và các lễ vật hy sinh trong Đạo Do-thái; ông nhận ra con người cần một phẩm trật tư tế cao trọng hơn phẩm trật tư tế theo Aaron, và một lễ vật hy sinh cao trọng hơn máu chiên bò, để có thể tha thứ các tội cho con người, và cung cấp cho con người cách thức an toàn để nối lại mối liên hệ với Thiên Chúa sau khi phạm tội.
Trong Bài Đọc I, năm lẻ, tác giả dùng Thánh Vịnh 110:4 và Sách Sáng Thế 14:18-20, để chứng minh Đức Kitô là Thượng Tế theo phẩm trật Melkizedek; phẩm trật này cao trọng hơn phẩm trật Aaron, vì “Melkizedek không có cha, không có mẹ, không có gia phả, cuộc đời không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Như thế là ông giống Con Thiên Chúa: mãi mãi ông vẫn là tư tế.” Trong Bài Đọc I, năm chẵn, trẻ David tình nguyện đi chiến đấu với tên khổng lồ Philistine, vì cậu tin uy quyền của Thiên Chúa sẽ giúp cậu chiến thắng. Vì biến cố vĩ đại này, Thiên Chúa chuẩn bị lòng dân chúng dành chấp nhận David làm vua thay thế Saul. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tức giận vì nhóm Pharisees lòng chai dạ đá: trong khi Ngài muốn chữa lành con người khỏi mọi tội lỗi và bệnh hoạn, tật nguyền, nhưng họ luôn tìm cách để tố cáo và luận tội Ngài.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Đức Kitô là Thượng-tế theo phẩm trật Melkizedek.
1.1/ Thượng Tế Melkizedek: Khi truy tầm tên Melkizedek mà Thánh Vịnh 110 đề cập tới, Tác-giả Thư Do-Thái tìm thấy trong Sách Sáng Thế nói về Ông như sau: “Ông Melkizedek, vua thành Salem, mang bánh và rượu ra; ông là tư tế của Thiên Chúa Tối Cao. Ông chúc phúc cho ông Abraham và nói: “Xin Thiên Chúa Tối Cao, Đấng dựng nên trời đất, chúc phúc cho Abraham! Chúc tụng Thiên Chúa Tối Cao, Đấng đã trao vào tay ông những thù địch của ông!” Rồi ông Abraham biếu ông Melkizedek một phần mười tất cả chiến lợi phẩm” (Gen 14:18-20).
Tác-giả dựa vào những gì Sách Sáng Thế trình bày, và suy diễn thêm về những gì tuy Kinh Thánh không nói tới, nhưng quan trọng về vị Thượng Tế này như sau: “Trước hết, ông tên là Melkizedek, nghĩa là “Vua công chính;” rồi ông lại là vua Salem, nghĩa là “Vua bình an.” Ông không có cha, không có mẹ, không có gia phả, cuộc đời không có khởi đầu, cũng không có kết thúc. Như thế là ông giống Con Thiên Chúa: mãi mãi ông vẫn là tư tế.”
1.2/ Sự khác biệt giữa 2 phẩm trật tư tế: Tác giả so sánh những gì ông tìm ra về Thượng Tế Melkizedek và so sánh với những gì ghi chép trong Luật về phẩm trật tư tế Aaron, ông tìm ra những khác biệt trong Chương 7, chúng tôi chỉ tóm tắt như sau:
(1) Phẩm trật Aaron: Theo Luật Do-Thái, một người trở thành tư tế vì thuộc giòng dõi Aaron; mà không tùy thuộc vào đặc tính và khả năng của vị tư tế. Chức tư tế của những người theo phẩm trật Aaron chấm dứt cùng với cái chết của người ấy. Thiên Chúa không bao giờ thề hứa với phẩm trật theo Aaron. Sau cùng, các tư tế theo phẩm trật này phải luôn dâng hy lễ đền tội cho mình, trước khi có thể dâng lễ đền tội cho người khác.
(2) Phẩm trật Melkizedek: Chức tư tế của Melkizedek không tùy thuộc vào giòng dõi con người, nhưng tùy thuộc vào đặc tính và khả năng của ông. Hơn nữa, Melkizedek không có gia phả con người, và Kinh Thánh không thấy nói tới sự chết của ông; vì thế, chức tư tế của ông tồn tại đến muôn đời. Chức tư tế theo phẩm trật Melkizedek được Thiên Chúa thề hứa và không bao giờ thay đổi (x/c Psa 110:4). Đức Kitô không bao giờ phạm tội, và Ngài không cần dâng lễ đền tội cho mình, chỉ dâng hy lễ một lần để đền tội cho con người là đủ.
1.3/ Đức Kitô là Thượng-tế theo phẩm trật Melkizedek: Tác giả Thư Do-Thái kết luận: “Điều ấy lại còn hiển nhiên hơn nữa, khi một vị tư tế khác tương tự như ông Melkizedek xuất hiện; vị này đã trở nên tư tế không phải do Lề Luật quy định việc cha truyền con nối, nhưng do sức mạnh của một đời sống bất diệt. Quả thật, có lời chứng nhận rằng: “Muôn thuở, Con là Thượng Tế theo phẩm trật Melkizedek”” (Psa 110:4).
2/ Bài đọc I (năm chẵn): Không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà Đức Chúa ban chiến thắng.
Đây là câu truyện nói lên uy quyền của Thiên Chúa. Thoạt nhìn, không ai có thể nghĩ David sẽ thắng tên Philistine; ngay cả vua Saul là người to lớn nhất trong Israel cũng phải đầu hàng. Khi David tỏ ý định muốn đi chiến đấu với tên khổng lồ Philistine, vua Saul nói với David: “Con không thể đến với tên Philistine ấy để chiến đấu với nó, vì con chỉ là một đứa trẻ, còn nó là một chiến binh từ khi còn trẻ.” Nhưng David tin tưởng vào uy quyền Thiên Chúa, ông nói: “Đức Chúa là Đấng đã giật con khỏi vuốt sư tử và vuốt gấu, chính Người sẽ giật con khỏi tay tên Philistine này.” Vua Saul nói với David: “Con hãy đi, xin Đức Chúa ở với con!” Cậu cầm gậy chăn chiên trong tay, chọn lấy năm hòn đá cuội dưới suối, bỏ vào túi chăn chiên, vào bị của cậu, rồi tay cầm dây phóng đá, cậu tiến về phía tên Philistine.
(1) Tên Philistine cậy vào thể lực của mình: Khi thấy có người Israel tiến lên, tên Philistine từ từ tiến lại gần David, đi trước mặt nó là người mang thuẫn. Tên Philistine nhìn, và khi thấy David, nó khinh dể cậu, vì cậu còn trẻ, có mái tóc hung và đẹp trai. Tên Philistine nói với David: “Tao là chó hay sao mà mầy cầm gậy đến với tao?” Và tên Philistine lấy tên các thần của mình mà nguyền rủa David. Tên Philistine nói với David: “Đến đây với tao, tao sẽ đem thịt mày làm mồi cho chim trời và dã thú.”
(2) David chiến đấu nhân danh Thiên Chúa: David bảo tên Philistine: “Mày mang gươm, mang giáo, cầm lao mà đến với tao. Còn tao, tao đến với mày nhân danh Đức Chúa các đạo binh là Thiên Chúa các hàng ngũ Israel mà mày thách thức.”
– David tin tưởng nơi Thiên Chúa sẽ ban chiến thắng, không chỉ chiến thắng cá nhân giữa cậu và tên Philistine, mà còn chiến thắng giữa quân đội Israel trên quân đội Philistines: “Ngay hôm nay Đức Chúa sẽ nộp mày vào tay tao, tao sẽ hạ mày và làm cho đầu mày lìa khỏi thân. Ngay hôm nay tao sẽ đem xác chết của quân đội Philistine làm mồi cho chim trời và dã thú.”
– Cậu tin chiến thắng là nhờ Danh Chúa, Đấng dựng nên trời đất, chứ không nhờ gươm giáo. David nói với tên Philistine: “Toàn cõi đất sẽ biết rằng có một Thiên Chúa che chở Israel, và toàn thể đại hội này sẽ biết rằng không phải nhờ gươm, nhờ giáo mà Đức Chúa ban chiến thắng, vì chiến đấu là việc của Đức Chúa và Người sẽ trao chúng mày vào tay chúng tao!”
(3) Kết quả của cuộc chiến: “Khi tên Philistine bắt đầu xông lên và đến gần để đương đầu với David, thì David vội vàng chạy từ trận tuyến ra để đương đầu với tên Philistine. David thọc tay vào bị, rút từ đó ra một hòn đá, rồi dùng dây phóng mà bắn trúng vào trán tên Philistine. Hòn đá cắm sâu vào trán, khiến nó ngã sấp mặt xuống đất. Thế là David thắng tên Philistine nhờ dây phóng và một hòn đá. Cậu hạ tên Philistine và giết nó. Nhưng trong tay David không có gươm. David chạy lại, đứng trên xác tên Philistine, lấy gươm của nó, rút khỏi bao, kết liễu đời nó và dùng gươm chặt đầu nó.”
Vì vua Saul bất tuân lệnh của Thiên Chúa, Ngài đã truất phế Saul khỏi ngôi vua. Thiên Chúa đã sai ngôn sứ Samuel xức dầu phong vương cho trẻ David, và Ngài muốn dùng chiến thắng này để chuẩn bị lòng dân chúng để tiếp nhận David làm vua thay thế Saul. Điều này một lần nữa chứng minh: một khi Thiên Chúa đã chọn ai, Ngài sẽ ban ơn đủ cho người ấy thi hành nghĩa vụ của mình.
3/ Phúc Âm: Đức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá.
3.1/ Xung đột ý kiến giữa Chúa Giêsu và Nhóm Pharisees: Chỉ trong hai câu mô tả ngắn ngủi, Marcô cho chúng ta nhìn thấy sự xung đột giữa hai bên: “Đức Giêsu lại vào hội đường. Ở đó có một người bị bại tay. Họ rình xem Đức Giêsu có chữa người ấy ngày Sabbath không, để tố cáo Người.” Trong khi Chúa Giêsu chính thức rao giảng và chữa lành dân chúng trong các hội đường, Nhóm Pharisees cũng có mặt. Mục đích của họ không phải để nghe giảng, nhưng để “rình xem” Chúa Giêsu có chữa bệnh trong ngày Sabbath.
3.2/ Hai phản ứng khác nhau:
(1) Phản ứng của của Chúa Giêsu: Khi nhìn thấy người bại tay, Chúa Giêsu động lòng thương anh, và Ngài muốn chữa lành, nên bảo anh: “Anh trỗi dậy, ra giữa đây!” Ngài có thể bảo anh ngày mai trở lại, hay bảo anh đi đến một nơi nào đó cho khuất mắt những người đang rình; nhưng để dạy cho họ có cơ hội hiểu biết đúng đắn về ngày Sabbath, Chúa Giêsu mời gọi họ đối thoại với Ngài: “Ngày Sabbath, được phép làm điều lành hay điều dữ, cứu mạng người hay giết đi?” Nhưng họ làm thinh. Đức Giêsu giận dữ rảo mắt nhìn họ, buồn khổ vì lòng họ chai đá. Người bảo anh bại tay: “Anh giơ tay ra!” Người ấy giơ ra, và tay liền trở lại bình thường.
(2) Phản ứng của Nhóm Pharisees: Làm thinh không nói có thể vì không biết câu trả lời; nhưng họ đã biết câu trả lời: phải luôn làm việc lành trong cả ngày Sabbath, và phải luôn cứu mạng người; nhưng vì họ sợ nếu phải công nhận những gì Chúa Giêsu dạy trước mặt mọi người, họ phải tin theo và làm những gì Ngài đòi hỏi nên họ làm thinh. Không phải chỉ có thế, nhưng sau khi ra khỏi đó, Nhóm Pharisees lập tức bàn tính với phe Herode, để tìm cách giết Đức Giêsu.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Tội lỗi làm chúng ta xa cách Thiên Chúa; nhưng qua Đức Kitô là Thượng Tế theo phẩm trật Melkizedek, chúng ta đã có con đường an toàn để nối lại tình nghĩa với Ngài.
– Chúng ta hãy vâng lời làm theo những gì Đức Kitô dạy. Nếu không hiểu, hãy chịu khó bỏ thời giờ để nghiên cứu học hỏi; đừng ngoan cố như những người biệt-phái để cố tình sống trong tội lỗi của mình.
– Chúng ta có chiến thắng được ba thù là nhờ uy quyền của Thiên Chúa, chứ không do sức lực, tài năng, và sự khôn ngoan của cá nhân.
– Tôn giáo không phải chỉ là tuân theo những luật lệ cứng nhắc, nhưng trước hết là tâm tình đồng cảm với những khổ đau của nhân loại. Chúng ta hãy cố gắng và tìm cách để làm vơi đi những khổ đau của tha nhân.

WEDNESDAY OF THE SECOND WEEK IN OT2

Readings: I Sam 17:32-33, 37, 40-51; Mk 3:1-6.
1/ First Reading: RSV 1 Samuel 17:32 And David said to Saul, “Let no man’s heart fail because of him; your servant will go and fight with this Philistine.” 33 And Saul said to David, “You are not able to go against this Philistine to fight with him; for you are but a youth, and he has been a man of war from his youth.” 37 And David said, “The LORD who delivered me from the paw of the lion and from the paw of the bear, will deliver me from the hand of this Philistine.” And Saul said to David, “Go, and the LORD be with you!” 40 Then he took his staff in his hand, and chose five smooth stones from the brook, and put them in his shepherd’s bag or wallet; his sling was in his hand, and he drew near to the Philistine. 41 And the Philistine came on and drew near to David, with his shield-bearer in front of him. 42 And when the Philistine looked, and saw David, he disdained him; for he was but a youth, ruddy and comely in appearance. 43 And the Philistine said to David, “Am I a dog, that you come to me with sticks?” And the Philistine cursed David by his gods. 44 The Philistine said to David, “Come to me, and I will give your flesh to the birds of the air and to the beasts of the field.” 45 Then David said to the Philistine, “You come to me with a sword and with a spear and with a javelin; but I come to you in the name of the LORD of hosts, the God of the armies of Israel, whom you have defied. 46 This day the LORD will deliver you into my hand, and I will strike you down, and cut off your head; and I will give the dead bodies of the host of the Philistines this day to the birds of the air and to the wild beasts of the earth; that all the earth may know that there is a God in Israel, 47 and that all this assembly may know that the LORD saves not with sword and spear; for the battle is the LORDS and he will give you into our hand.” 48 When the Philistine arose and came and drew near to meet David, David ran quickly toward the battle line to meet the Philistine. 49 And David put his hand in his bag and took out a stone, and slung it, and struck the Philistine on his forehead; the stone sank into his forehead, and he fell on his face to the ground. 50 So David prevailed over the Philistine with a sling and with a stone, and struck the Philistine, and killed him; there was no sword in the hand of David. 51 Then David ran and stood over the Philistine, and took his sword and drew it out of its sheath, and killed him, and cut off his head with it. When the Philistines saw that their champion was dead, they fled.
2/ Gospel: RSV Mark 3:1 Again he entered the synagogue, and a man was there who had a withered hand. 2 And they watched him, to see whether he would heal him on the sabbath, so that they might accuse him. 3 And he said to the man who had the withered hand, “Come here.” 4 And he said to them, “Is it lawful on the sabbath to do good or to do harm, to save life or to kill?” But they were silent. 5 And he looked around at them with anger, grieved at their hardness of heart, and said to the man, “Stretch out your hand.” He stretched it out, and his hand was restored. 6 The Pharisees went out, and immediately held counsel with the Herodians against him, how to destroy him.
________________________________________
I. THEME: Human beings should put their trust in God.

Religion exists is to lead people to God. In order to reach this goal, people need to keep the law. When people obey God’s law, they have a good relationship with God. But people couldn’t maintain good relationship with God because of their sins; therefore, God helps them by giving His Only Son to take away their sins and to reconcile them to God.
Today readings encourage people to put their trust completely in God. In the first reading, a young man, David, volunteered to fight with Goliath, a man of war from his youth; because David believed that God will put Goliath’s fate into his hand. Due to this important event, God prepared people to welcome David as their king to replace Saul. In the Gospel, Jesus was anger because of Pharisees’ hardness: while he healed people from sins and all kinds of sickness, they always find a reason to persecute and to condemn him.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The Lord saves not with sword and spear.
This is a historical event to illustrate God’s power. At first, no one thought David can win over Goliath because Saul, the tallest man of the Israelites, must also surrender. When David asked Saul to let him fight against this Philistine, Saul spoke to David: “You are not able to go against this Philistine to fight with him; for you are but a youth, and he has been a man of war from his youth.”
But David, completely put his trust in God, said to Saul: “The Lord who delivered me from the paw of the lion and from the paw of the bear, will deliver me from the hand of this Philistine.” And Saul said to David, “Go, and the Lord be with you!”Then David took his staff in his hand, and chose five smooth stones from the brook, and put them in his shepherd’s bag or wallet; his sling was in his hand, and he drew near to the Philistine.
(1) Goliath was proud of his power: When the Philistine looked and saw David, he disdained him; for he was but a youth, ruddy and comely in appearance.And the Philistine said to David, “Am I a dog that you come to me with sticks?” And the Philistine cursed David by his gods.The Philistine said to David, “Come to me, and I will give your flesh to the birds of the air and to the beasts of the field.”
(2) David fought in God’s name: Then David said to the Philistine, “You come to me with a sword and with a spear and with a javelin; but I come to you in the name of the Lord of hosts, the God of the armies of Israel, whom you have defied.”
David believed God shall grant him a victory, not only an individual victory between him and the Philistine but also a victory of the Israelites over the Philistine’s armies. This is why he said: “This day the Lord will deliver you into my hand, and I will strike you down, and cut off your head; and I will give the dead bodies of the host of the Philistines this day to the birds of the air and to the wild beasts of the earth.”
He also believed that he shall be victorious in the name of God, not on weapons. David said to the Philistine: “All the earth may know that there is a God in Israel,and that all this assembly may know that the Lord saves not with sword and spear; for the battle is the Lord’s and he will give you into our hand.”
(3) The result of the battle: “When the Philistine arose and came and drew near to meet David, David ran quickly toward the battle line to meet the Philistine. And David put his hand in his bag and took out a stone, and slung it, and struck the Philistine on his forehead; the stone sank into his forehead, and he fell on his face to the ground.So David prevailed over the Philistine with a sling and with a stone, and struck the Philistine, and killed him; there was no sword in the hand of David.Then David ran and stood over the Philistine, and took his sword and drew it out of its sheath, and killed him, and cut off his head with it. When the Philistines saw that their champion was dead, they fled.”
Since king Saul disobeyed God, He dethroned Saul. God sent Samuel to anoint David to be the king of Israel; but the people didn’t know him yet. God wanted to help Jesus to win this impossible battle to prepare people’s heart, so that they shall welcome David as Saul’s replacement. This is to demonstrate that when God chooses anyone, He shall give enough blessing so that person could fulfill his vocation.
2/ Gospel: He looked around at them with anger, grieved at their hardness of heart.
2.1/ The conflict between Jesus and the Pharisees: St. Mark consicely described this conflict in two short verses: “Again he entered the synagogue, and a man was there who had a withered hand.And they watched him, to see whether he would heal him on the Sabbath, so that they might accuse him.”
While Jesus proclaimed the Good News and healed people in the synagogues, the Pharisees were also there. Their purpose was not to listen to his teaching, but to watch Jesus to see if he healed people on the Sabbath.
2.2/ Two different reactions:
(1) Jesus’ reaction: When Jesus saw the man who had the withered hand, he had compassion on and he said to him: “Come here.”Jesus could tell the man to come back tomorrow or to come to a place where there were no Pharisees around to watch him; but in order to teach the Pharisees to correctly understand the Sabbath, he chose to dialogue with them. He asked them: “Is it lawful on the sabbath to do good or to do harm, to save life or to kill?” But they were silent.And he looked around at them with anger, grieved at their hardness of heart, and said to the man, “Stretch out your hand.” He stretched it out, and his hand was restored.
(2) The Pharisees’ reaction: People are silent because they don’t have an answer; but these Pharisees had the answer. They knew they had to do good works even on the Sabbath and to save people; but they were afraid that if they confessed between all people, they must do what Jesus asked. They chose to be silent. Not only that, they went out, and immediately held counsel with the Herodians against him, how to destroy him.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We should obey and do what Christ has taught us. If we don’t understand his teachings, we should spent time to study. Don’t be stubborn as the Pharirees to live in our sins.
– We can be victorious over our enemies is due to God’s power, not on our power, talent, or wisdom.
– True religion isn’t a system with all difficult rules; but above all, it teaches us to have compassion on people’s sufferings. We should try to lighten up others’ pain and suffering.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP