Thứ Tư Tuần 6 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 8:6-13, 20-22; Mk 8:22-26.
1/ Bài đọc I: Ông Noah kiên nhẫn chờ nước rút.
6 Hết bốn mươi ngày, ông Noah mở cửa sổ ông đã làm trên tàu,
7 và ông thả con quạ ra. Nó bay ra, lượn đi lượn lại cho đến khi nước khô trên mặt đất.
8 Rồi từ trong tàu ông lại thả con bồ câu, để xem nước đã giảm trên mặt đất chưa.
9 Nhưng con bồ câu không tìm được chỗ đậu chân, nên trở về tàu với ông, vì còn nước trên khắp mặt đất. Ông bèn giơ tay bắt lấy nó mà đưa vào trong tàu với ông.
10 Ông đợi thêm bảy ngày, rồi thả con bồ câu ra khỏi tàu một lần nữa.
11 Vào buổi chiều, con bồ câu trở về với ông, và kìa trong mỏ nó có một nhành lá olive tươi! Ông Noah biết là nước đã giảm trên mặt đất.
12 Ông lại đợi thêm bảy ngày, rồi thả con bồ câu ra, nhưng nó không trở về với ông nữa.
13 Năm sáu trăm lẻ một đời ông Noah, tháng giêng, ngày mồng một tháng ấy, nước đã khô ráo trên mặt đất. Ông Noah dỡ mái tàu ra và thấy mặt đất đã khô ráo.
20 Ông Noah dựng một bàn thờ để kính Đức Chúa. Ông đã lấy một số trong các gia súc thanh sạch và các loài chim thanh sạch mà dâng làm lễ toàn thiêu trên bàn thờ.
21 ĐỨC CHÚA ngửi mùi thơm ngon, và ĐỨC CHÚA tự nhủ: “Ta sẽ không bao giờ nguyền rủa đất đai vì con người nữa. Lòng con người toan tính điều xấu từ khi còn trẻ, nhưng Ta sẽ không bao giờ còn sát hại mọi sinh vật như Ta đã làm!
22 Bao lâu đất này còn, thì mùa gieo mùa gặt, trời lạnh và trời nóng, tiết hạ và tiết đông, ban ngày và ban đêm, sẽ không ngừng đắp đổi.”
2/ Phúc Âm: 22 Đức Giêsu và các môn đệ đến Bethsaida. Người ta dẫn một người mù đến và nài xin Đức Giêsu sờ vào anh ta.
23 Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không?”
24 Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại.”
25 Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự.
26 Người cho anh về nhà và dặn: “Anh đừng có vào làng.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Cần kiên nhẫn trong mọi việc.
Con người thường có khuynh hướng làm việc gì là muốn phải nhìn thấy kết quả ngay; nếu không sẽ dễ dàng chán nản và bỏ cuộc. Nhưng “dục tốc bất đạt,” làm việc gì cũng cần có thời gian, vội vã quá sẽ không mang lại kết quả mong muốn. Hơn nữa, việc càng khó, thời gian chờ đợi càng lâu. Ví dụ, để có thể tốt nghiệp đại học, con người cần ít nhất 16 năm, qua những giai đọan: tiểu học, trung học đệ nhất cấp, đệ nhị cấp, và đại học. Mỗi giai đọan đều phải qua một kỳ thi để chứng tỏ khả năng để tiến tới giai đọan mới. Trong việc luyện tập các nhân đức cũng thế, con người phải kiên nhẫn với mình và với người khác; bắt đầu luyện tập bằng các việc nhỏ dễ làm, rồi tiến dần đến những nhân đức khó khăn hơn, trước khi có thể sống các nhân đức cách dễ dàng.
Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong đề tài phải kiên nhẫn chờ đợi trong mọi sự. Trong Bài Đọc I, sau 40 ngày đêm Đức Chúa cho mưa liên tục trên mặt đất, ông Noah phải đợi cho nước rút xuống. Để thử xem nước đã rút hết chưa, ông Noah dùng chim quạ và chim bồ câu nhiều lần để thử. Khi thấy chim bồ câu bay đi không về nữa, ông mới dám mở cửa tàu, vì biết nước đã cạn. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chữa người mù qua hai giai đọan. Lần đầu, anh mù chỉ thấy người ta đi đi lại lại như những cây cối. Lần thứ hai anh mới nhìn thấy tất cả rõ ràng.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Ông Noah kiên nhẫn chờ nước rút.
1.1/ Giai đọan nước rút của Lụt Hồng Thủy: Trình thuật không nói ông Noah chờ bao nhiêu ngày trước khi mở cửa sổ: có thể ông cho mở ngay, có thể chờ vài ngày. Nhưng ít nhất, ông phải chờ 14 ngày giữa 3 lần thả chim bồ câu. Dùng chim để liên lạc là khí cụ thông tin của người xưa. Trình thuật không cho lý do tại sao ông Noah dùng con quạ, có lẽ con quạ không đáng tin, nên Noah phải dùng chim bồ câu. Chim bồ câu được dùng nhiều trong việc mang thư của người xưa, vì nó rất rành đường đi lối về; một khi đã biết đường về nhà là không bao giờ lạc nữa, cho dù có thả đi bất cứ nơi nào trên mặt đất. Ông Noah dùng chim bồ câu để thử nước rút 3 lần:
(1) Lần thứ nhất: Sau khi thả con quạ, ông lại thả con bồ câu, để xem nước đã giảm trên mặt đất chưa. Nhưng con bồ câu không tìm được chỗ đậu, nên trở về tàu với ông, vì còn nước trên khắp mặt đất. Ông bèn giơ tay bắt lấy nó mà đưa vào trong tàu với ông.
(2) Lần thứ hai: Ông đợi thêm bảy ngày, rồi thả con bồ câu ra khỏi tàu một lần nữa. Vào buổi chiều, con bồ câu trở về với ông, và ông trong mỏ nó có một nhành lá ôliu tươi! Ông Noah biết là nước đã giảm trên mặt đất.
(3) Lần thứ ba: Ông lại đợi thêm bảy ngày, rồi thả con bồ câu ra, nhưng nó không trở về với ông nữa. Ông biết là nước đã cạn hẳn.
Ngày mồng một, tháng một, năm sáu trăm lẻ một đời ông Noah, là ngày nước đã khô ráo trên mặt đất. Ngày đầu năm này báo trước Biến Cố Xuất Hành, biến cố này cũng xảy ra vào ngày đầu năm (x/c Exo 12:40-42). Điều này nhấn mạnh cho con người biết sự tái tạo bắt nguồn từ Thiên Chúa, chính Ngài đã bắt đầu một kỷ nguyên mới cho con người.
1.2/ Giao ước mới giữa Thiên Chúa và Ông Noah: Theo trình thuật của J, Lụt Hồng Thủy kết thúc với biến cố con người được nối lại tình nghĩa với Thiên Chúa qua việc dâng lễ vật tòan thiêu.
(1) Phía con người: Ông Noah đại diện cho đám người còn sót lại sau Lụt Hồng Thủy. Ông dựng một bàn thờ để kính Đức Chúa. Ông đã lấy một số trong các gia súc thanh sạch và các loài chim thanh sạch mà dâng làm lễ toàn thiêu trên bàn thờ. Đây là lần đầu tiên nói tới việc dâng thú vật thanh sạch và lễ vật tòan thiêu cho Thiên Chúa.
(2) Phía Thiên Chúa: Đức Chúa ngửi mùi thơm ngon, và Đức Chúa tự nhủ: “Ta sẽ không bao giờ nguyền rủa đất đai vì con người nữa. Lòng con người toan tính điều xấu từ khi còn trẻ, nhưng Ta sẽ không bao giờ còn sát hại mọi sinh vật như Ta đã làm!” Sau Lụt Hồng Thủy, Thiên Chúa biết con người vẫn phạm tội, nhưng lòng nhân từ của Ngài sẽ tha thứ. Lòng thương xót của Thiên Chúa cũng được biểu lộ trong thiên nhiên, qua việc Ngài sẽ không đảo lộn các trật tự của thời gian và thời tiết nữa.
2/ Phúc Âm: Chúa chữa người mù qua hai giai đọan.
2.1/ Điểm đặc biệt của phép lạ: Phép lạ này chỉ được tường thuật bởi Marcô mà thôi. Trong các phép lạ Chúa Giêsu làm, rất ít khi Ngài dẫn bệnh nhân ra nơi khác như trình thuật hôm nay và trình thuật khi Chúa Chúa Giêsu chữa người điếc và ngọng. Tác-giả không cho biết lý do, nhưng có lẽ cho lợi ích của bệnh nhân. Người mù ở trong bóng tối lâu năm, nên rất nhạy cảm với ánh sáng. Đức Giêsu chữa anh qua hai giai đọan:
(1) Người cầm lấy tay anh mù, đưa ra khỏi làng, rồi nhổ nước miếng vào mắt anh, đặt tay trên anh và hỏi: “Anh có thấy gì không?” Anh ngước mắt lên và thưa: “Tôi thấy người ta, trông họ như cây cối, họ đi đi lại lại.”
(2) Rồi Người lại đặt tay trên mắt anh, anh trông rõ và khỏi hẳn; anh thấy tỏ tường mọi sự.
Giống như những trình thuật khác trong Marcô, để bảo đảm “bí mật Đấng Thiên Sai,” Chúa Giêsu cho anh về nhà và dặn: “Anh đừng có vào làng.”
2.2/ Hành trình đức tin trong việc nhận ra Thiên Chúa: Nếu so sánh phép lạ này với phép lạ Chúa chữa người mù từ lúc mới sinh trong Tin Mừng Gioan, chúng ta thấy có những điểm tương đồng và khác biệt: Điểm giống nhau là Chúa Giêsu lấy nước miếng trộn với đất và đem xức vào mắt người mù; điểm khác biệt là Chúa Giêsu lại đặt tay trên mắt anh trong Marcô và anh thấy rõ ràng; trong khi Chúa Giêsu sai anh mù đi rửa mắt ở Hồ Siloam trong Gioan, và sau khi rửa, anh được sáng.
Trình thuật Gioan nhấn mạnh đến sự khai mở niềm tin của người mù qua những giai đọan khác nhau. Trong mỗi giai đọan, anh tuyên xưng Chúa Giêsu bằng những tên khác nhau theo sự thật đầy đủ hơn: Lần thứ nhất khi được hỏi bởi hàng xóm ai đã chữa anh, anh tuyên xưng “Người tên là Giêsu.” Lần thứ hai, khi bị tra vấn bởi nhà cầm quyền, anh tuyên xưng: “Người là một tiên-tri.” Lần thứ ba, khi bị tra vấn bởi các kinh-sư, anh nói: “Người phải đến từ Thiên Chúa.” Lần cuối cùng, khi được hỏi bởi chính Chúa Giêsu, anh nhìn nhận: “Người là Đấng Thiên Sai.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Thời gian chờ đợi là kẻ thù của con người. Rất nhiều người đã chán nản bỏ cuộc vì phải chờ đợi quá lâu, nhưng như lời Chúa phán: “Ai bền vững đến cùng, kẻ ấy mới được cứu thóat.”
– Để có thể thành công, chúng ta đừng vội phải nhắm ngay đích điểm, nhưng biết chia thành những giai đọan với những đích nhỏ hơn. Người kiên nhẫn, tuy chậm, nhưng bò lâu ngày rồi cũng tới đích.
– Trong mối tương quan với Thiên Chúa, chúng ta cần phát triển mối liên hệ với Thiên Chúa mỗi ngày qua việc trung thành cầu nguyện và sống những gì Ngài dạy. Trong mối tương quan với tha nhân, chúng ta cũng cần thời gian để hiểu biết, chia sẻ, chấp nhận, và giúp cho nhau mỗi ngày một thăng tiến hơn.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Wednesday of the Sixth Week in Ordinary Time
Viết bởi Lan Hương
WEDNESDAY OF THE 6 OT1
Readings: Gen 8:6, 13, 20-22; Mk 8:22-26.
1/ Reading I: NAB Genesis 8:6 At the end of forty days Noah opened the hatch he had made in the ark, 13 In the six hundred and first year of Noah’s life, in the first month, on the first day of the month, the water began to dry up on the earth. Noah then removed the covering of the ark and saw that the surface of the ground was drying up. 20 Then Noah built an altar to the LORD, and choosing from every clean animal and every clean bird, he offered holocausts on the altar. 21 When the LORD smelled the sweet odor, he said to himself: “Never again will I doom the earth because of man, since the desires of man’s heart are evil from the start; nor will I ever again strike down all living beings, as I have done. 22 As long as the earth lasts, seedtime and harvest, cold and heat, summer and winter, and day and night shall not cease.”
2/ Gospel: NAB Mark 8:22 When they arrived at Bethsaida, they brought to him a blind man and begged him to touch him. 23 He took the blind man by the hand and led him outside the village. Putting spittle on his eyes he laid his hands on him and asked, “Do you see anything?” 24 Looking up he replied, “I see people looking like trees and walking.” 25 Then he laid hands on his eyes a second time and he saw clearly; his sight was restored and he could see everything distinctly. 26 Then he sent him home and said, “Do not even go into the village.”
________________________________________
I. THEME: The need to be patient
People have a tendency that when they do something they want to see its result right away; it not, they feel discouraged and stop doing it. But every human work needs a minimum time to yield a result; under such time, there shall not be a good result. Moreover, the more challenge of a work is, the waiting time shall be longer. For examples, to graduate from college, a student must need at least sixteen years, from different periods such as: elementary, intermediate, high school and college. After each period, a student must pass an exam to show that he can advance to next period. Similarly in acquiring a life of virtues, a person must be patient with himself and others. He must begin by learning to acquire an easy virtue first, then go on to more difficult virtues before he can easily live a life of virtues.
Today readings center on the theme which requires people to be patient in all things that they try. In the first reading, after forty days and nights which God let it rain continuously, Noah must wait for the water to subside before he can let out every creatures in his ark. In testing this, Noah let out pigeons many times. When he saw that the pigeon returned with an olive branch, he knew the water was subsided and opened the ark to let every creatures out. In the Gospel, Jesus healed a blind man through two periods. After the first time, the blind man could only see people walking back and forth like moving trees because he needed time to be familiar with light. After the second time, he could see clearly of everything.
II. ANALYSIS
1/ Reading I: Noah patiently waited for the water to subside.
1.1/ The periods for the Great Flood to subside: The Book of Genesis didn’t tell us how long that Noah must wait before he can open the ark’s window; but at least, he must wait for fourteen days in three times he released his pigeons. Using a pigeon to communicate is a mean for communication of the ancient people. The Book didn’t give us reasons why Noah used pigeons more than crows. May be crows are not reliable as pigeons. Pigeons are often used to carry letters for ancient people because they know very well the path from the sender to the sent. Once they know the path, they shall never get lost though their owner can release them at any point on the earth. Noah used pigeons to see if water is subsided three times:
(1) The first time: After the releasing of a crow, Noah released a pigeon to see if the water is already subsided. The pigeon returned to him because he couldn’t find a place to stand. He took and brought him inside the ark. Noah knew the water isn’t subsided yet.
(2) The second time: Noah waited for seven days, then released the pigeon the second time. In the evening, he returned to Noah; and there is a green olive branch in his mouth. Noah knew the water was subsided on the earth.
(3) The third time: Noah waited for seven more days, then released the pigeon the third time. The pigeon didn’t return to him. Noah knew the water was completely subsided.
On the first day of the first month on the year of 601 of Noah’s life, the water was already dried on the earth. The first day is also the beginning of the Exodus later (cf. Exo 12:40-42). This fact wants to emphasize that both creation and recreation are from God. He began a new era for his people.
1.2/ The new covenant between God and Noah: According to J tradition, the Great Flood ended with the event in which people were reconnected with God through the offering of a burnt offering.
(1) On the people’s side: Noah’s family is the representation of the remnant after the Great Flood. He made an altar to worship God. He took some clean animals and birds for the burnt offering and put them on the altar. This is the first time in Scripture that mentioned about the offering of clean animals and the burnt offering for God.
(2) On God’s side: The author reported God smelled the attractive odor and He said in himself, “Never again will I doom the earth because of man, since the desires of man’s heart are evil from the start; nor will I ever again strike down all living beings, as I have done. As long as the earth lasts, seedtime and harvest, cold and heat, summer and winter, and day and night shall not cease.” After the Great Flood, though people still commit sins, but they shall be forgiven due to God’s mercy. His compassion is also seen in nature through the fact that he shall not inverse the order of time and of weather again.
2/ Gospel: Jesus healed a blind through two periods.
2.1/ Characteristics of the miracle: This miracle was reported only by Mark. In all miracles, it is rare that Jesus took a patient out of his place as in today report when Jesus healed a deaf and dumb. Mark didn’t give us reasons why Jesus led him out of the village, may be for the patient’s benefit. The blind, who was in dark many years, is very sensitive to light. Jesus healed him through two periods.
(1) Jesus took the blind man by the hand, and led him out of the village; and when he had spit on his eyes and laid his hands upon him, he asked him, “Do you see anything?” And he looked up and said, “I see men; but they look like trees, walking.”
(2) Then again he laid his hands upon his eyes; and he looked intently and was restored, and saw everything clearly. And he sent him away to his home, saying, “Do not even enter the village.”
2.2/ The patient journey in recognizing the Messiah: If comparing this miracle with the man born blind in the Gospel of John, we find similarity and difference. The similarity is that Jesus used his saliva. The difference is that Jesus put his hand in the blind’s eye in Mark; but he sent the blind to wash his eye at Siloam pool in John.
John’s report emphasized the progressing of the blind’s faith through different periods. In each period, he proclaimed Jesus by different names according to the fuller truth. The first time when he was asked by his neighbors, he proclaimed the one who healed him as “the one whose name is Jesus.” The second time when he was investigated by rulers, he proclaimed “Jesus must be a prophet.” The third time when he was questioned by the Pharisees, he proclaimed “Jesus must come from God.” Lastly, when he was asked by Jesus, he proclaimed him as “the Messiah.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– Time is the enemy of some people. Many are tired of waiting for a result and they terminate their works half way through; but Jesus taught his disciple: “Who are persevered to the end, they shall be saved.”
– To guarantee a success, we shouldn’t quickly aim at the goal, but should divide the goal to many small goals for different periods. The patient one, though he is slow, shall reach the goal end.
– In our relationship with God, we can make it grow by a life of faithful prayer and of living out what he teaches us. In our relationship with others, we also need time to know, to understand, to share, to accept and to help each other to grow daily.