Thứ Tư Tuần 33 TN2
Bài đọc: Rev 4:1-11; Lk 19:11-28.
1/ Bài đọc I: 1 Sau đó, tôi được một thị kiến. Kìa một cái cửa mở ra ở trên trời, và tiếng mà trước đây tôi nghe nói với tôi như thể tiếng kèn, bảo tôi rằng: “Lên đây, Ta sẽ chỉ cho ngươi thấy những điều phải xảy ra sau đó.” 2 Lập tức tôi xuất thần. Kìa một cái ngai đặt ở trên trời và có một Đấng ngự trên ngai. 3 Đấng ngự đó trông giống như ngọc thạch và xích não. Chung quanh ngai có cầu vồng trông giống như bích ngọc. 4 Chung quanh ngai có hai mươi bốn ngai khác, và trên những ngai đó có hai mươi bốn vị Kỳ Mục; các vị đang ngồi, mình mặc áo trắng, đầu đội triều thiên vàng. 5 Từ ngai phát ra ánh chớp, tiếng sấm tiếng sét. Bảy ngọn đuốc, tức là bảy thần khí của Thiên Chúa cháy sáng trước ngai. 6 Trước ngai có cái gì như biển trong vắt tựa pha lê. Ở giữa ngai và chung quanh ngai có bốn Con Vật, đằng trước và đằng sau đầy những mắt. 7 Con Vật thứ nhất giống như sư tử, Con Vật thứ hai giống như bò tơ, Con Vật thứ ba có mặt như mặt người, Con Vật thứ bốn giống như đại bàng đang bay. 8 Bốn Con Vật ấy, mỗi con có sáu cánh, chung quanh và bên trong đầy những mắt. Ngày đêm chúng không ngừng hô lên rằng: Thánh! Thánh! Chí Thánh! Đức Chúa, Thiên Chúa toàn năng, Đấng đã có, hiện có và đang đến! 9 Mỗi khi những Con Vật ấy kính dâng vinh quang, danh dự và lời tạ ơn lên Đấng ngự trên ngai, Đấng hằng sống đến muôn thuở muôn đời, 10 thì hai mươi bốn vị Kỳ Mục phủ phục xuống trước mặt Đấng ngự trên ngai mà thờ lạy Người, Đấng hằng sống đến muôn thuở muôn đời, rồi đặt triều thiên của mình xuống trước ngai mà nói: 11 “Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài xứng đáng lãnh nhận vinh quang, danh dự và uy quyền, vì Ngài đã dựng nên muôn vật, và do ý Ngài muốn, mọi loài liền có và được dựng nên.”
2/ Phúc Âm: 11 Khi dân chúng đang nghe những điều ấy, thì Đức Giê-su lại kể thêm một dụ ngôn, vì Người đang ở gần Giê-ru-sa-lem và vì họ tưởng là Triều Đại Thiên Chúa sắp xuất hiện đến nơi rồi. 12 Vậy Người nói: “Có một người quý tộc kia trẩy đi phương xa lãnh nhận vương quyền, rồi trở về. 13 Ông gọi mười người trong các tôi tớ của ông đến, phát cho họ mười nén bạc và nói với họ: “Hãy lo làm ăn sinh lợi cho tới khi tôi đến.” 14 Nhưng đồng bào ông ghét ông, nên họ cử một phái đoàn đến sau ông để nói rằng: “Chúng tôi không muốn ông này làm vua chúng tôi.
15 “Sau khi lãnh nhận vương quyền, ông trở về. Bấy giờ ông truyền gọi những đầy tớ ông đã giao bạc cho, để xem mỗi người làm ăn sinh lợi được bao nhiêu. 16 Người thứ nhất đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đã sinh lợi được mười nén. 17 Ông bảo người ấy: “Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi! Vì anh đã trung thành trong việc rất nhỏ, thì hãy cầm quyền cai trị mười thành. 18 Người thứ hai đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đã làm lợi được năm nén. 19 Ông cũng bảo người ấy: “Anh cũng vậy, anh hãy cai trị năm thành. 20 Rồi người thứ ba đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đây, tôi đã bọc khăn giữ kỹ. 21 Tôi sợ ngài, vì ngài là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo. 22 Ông nói: “Hỡi đầy tớ tồi tệ! Tôi cứ lời miệng anh mà xử anh. Anh đã biết tôi là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo. 23 Thế sao anh không gửi bạc của tôi vào ngân hàng? Có vậy, khi tôi đến, tôi mới rút ra được cả vốn lẫn lời chứ!
24 Rồi ông bảo những người đứng đó: “Lấy lại nén bạc nó giữ mà đưa cho người đã có mười nén.
25 Họ thưa ông: “Thưa ngài, anh ấy có mười nén rồi! 26 “Tôi nói cho các anh hay: phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cái nó đang có cũng sẽ bị lấy đi.
27 “Còn bọn thù địch của tôi kia, những người không muốn tôi làm vua cai trị chúng, thì hãy dẫn chúng lại đây và giết chết trước mặt tôi.” 28 Nói những lời ấy xong, Đức Giê-su đi đầu, tiến lên Giê-ru-sa-lem.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người phải tính sổ với Thiên Chúa trong Ngày Phán Xét.
Mọi việc xảy ra trong cuộc đời đều có lý do của nó: người thợ mộc làm chiếc ghế để ngồi, nhà nông trồng lúa để có gạo ăn … Cũng thế, Thiên Chúa dựng nên và cho con người mọi sự trong cuộc đời là để con người chứng tỏ niềm tin và tình yêu của họ dành cho Ngài. Con người sẽ phải tính sổ với Thiên Chúa về những gì con người đã thực hiện trong cuộc sống trên dương gian; và tùy vào kết quả, con người sẽ được trọng thưởng hay phải chịu hình phạt.
Trong Bài đọc I, Thánh Gioan được cho nhìn thấy thị kiến về Ngày Phán Xét trên trời, khi tất cả mọi tạo vật của Thiên Chúa ra trước Ngai Thiên Chúa để chịu phán xét bởi Ngài và 24 Kỳ-mục. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu kể cho dân chúng dụ ngôn: Nước Trời cũng giống như truyện một Nhà Vua phân phối của cải cho đầy tớ trước khi trẩy đi phương xa. Khi ông trở về, họ sẽ phải tính sổ với ông; và ông sẽ phân xử họ tùy vào những gì họ đã sinh lời được.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thị kiến “Ngai Thiên Chúa trên trời”
1.1/ Ngai của Thiên Chúa và 24 ngai của các Kỳ-mục:
(1) Ngai Thiên Chúa: Gioan nhìn thấy và mô tả Ngai Thiên Chúa; nhưng chính Thiên Chúa, Gioan không thể mô tả. Ông chỉ có thể nói “Đấng ngự đó trông giống như ngọc thạch và xích não.” Theo truyền thống Do-Thái, vinh quang Thiên Chúa được mô tả như ánh chớp của đá quí (x/c Exo 24:10, Eze 1:26-28, 10:1).
(2) 24 ngai khác: 12 ngai tượng trưng cho 12 Bộ-tộc của Cựu-Ước, và 12 ngai tượng trưng cho 12 Tông-đồ của Tân-Ước. Các vị ngồi trên ngai để cùng thống trị và phân xử với Thiên Chúa.
“Bảy ngọn đuốc, tức là bảy thần khí của Thiên Chúa cháy sáng trước ngai.” 6 Thần Khí được liệt kê trong Sách Isaiah 11: thần khí khôn ngoan và minh mẫn, thần khí mưu lược và dũng mãnh, thần khí hiểu biết và kính sợ Thiên Chúa. Thần khí thứ 7 là đạo đức được GH thêm vào và gọi là 7 ơn của Thánh Thần.
1.2/ Các vật xuất hiện trước Ngai Thiên Chúa:
– Trước ngai có cái gì như biển trong vắt tựa pha lê: truyền thống Do-Thái tin đây là bức tường ngăn cách giữa trời và đất.
– Ở giữa ngai và chung quanh ngai có bốn Con Vật, đằng trước và đằng sau đầy những mắt: Ý tưởng nền tảng của sự mô tả này là (Eze 1:10). Bốn Con Vật tượng trưng cho tất cả công trình tạo dựng của Thiên Chúa; mỗi Con Vật tượng trưng cho những gì huy hòang nhất của các vật tạo dựng. Đầy những mắt: Thiên Chúa luôn hiện diện và điều khiển công trình sáng tạo của Ngài:
* Con Vật thứ nhất giống như sư tử: sự cao quí; “Sư tử của Judah = Đấng Thiên Sai.”
* Con Vật thứ hai giống như bò tơ: tượng trưng cho sức mạnh.
* Con Vật thứ ba có mặt như mặt người: tượng trưng cho sự khôn ngoan.
* Con Vật thứ bốn giống như đại bàng đang bay: tượng trưng cho sự mau lẹ.
– Tất cả công trình tạo dựng của Thiên Chúa đứng trước Ngai Thiên Chúa để thờ phượng Ngài và hòan tất những gì Ngài mong muốn. Từ thời Thánh Irenê, Bốn Con Vật tượng trưng cho 4 Thánh Ký, theo thứ tự: Marcô, Luca, Matthêu, và Gioan.
– Cả trái đất và trên trời hợp lời và không ngớt tiếng tung hô Thiên Chúa: “Lạy Chúa là Thiên Chúa chúng con, Ngài xứng đáng lãnh nhận vinh quang, danh dự và uy quyền, vì Ngài đã dựng nên muôn vật, và do ý Ngài muốn, mọi loài liền có và được dựng nên.”
2/ Phúc Âm: Ngày Chúa Phán Xét
Dụ ngôn này cũng giống như trình thuật của (Mt 25:14-30). Điểm khác biệt giữa 2 trình thuật là Luca cho biết lý do tại sao nhà quí tộc trẩy đi phương xa: để “lãnh nhận vương quyền;” và thái độ của dân chúng: “Nhưng đồng bào ông ghét ông, nên họ cử một phái đoàn đến sau ông để nói rằng: “Chúng tôi không muốn ông này làm vua chúng tôi.”” Sự kiện lịch sử của dụ ngôn này là sau khi Vua Herôđê Cả chết, ông chia vương quốc thành 3 miền cho 3 con: Antipas, miền Galilê; Philip, miền Jordan; và Archelaus, miền Judah. Quyết định này phải được phê chuẩn bởi Hòang-đế Augustus bên Rôma. Khi Archelaus rời bỏ Judah đi Rôma để thuyết phục Hòang-đế, người Do-Thái cũng gởi một phái đòan gồm 50 người đến Rôma để nói lên nguyện vọng: “Họ không muốn Archelaus cai trị họ.” Hậu quả là Hòang-đế Augustus phê chuẩn Archelaus làm Vua cai trị Judah. Khán giả của Chúa Giêsu biết rõ sự kiện lịch sử này.
Dụ ngôn muốn làm sáng tỏ 3 điều:
(1) Thiên Chúa tin tưởng con người: Ngài không ấn định mức phải sinh lời; nhưng Ngài để con người tùy khả năng và sáng kiến để làm việc sinh lời. Ngài cũng không ở gần bên để xem xét, chỉ trích; nhưng trẩy đi phương xa để con người hòan tòan tự do để quyết định và làm việc.
(2) Thiên Chúa đòi con người phải tính sổ với Ngài: Tài sản được ban để sinh lời, không phải để hoang phí. Điều quan trọng hơn là để con người chứng tỏ niềm tin và tình yêu của mình cho Thiên Chúa: Người thứ nhất đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đã sinh lợi được mười nén.” Ông bảo người ấy: “Khá lắm, hỡi đầy tớ tài giỏi! Vì anh đã trung thành trong việc rất nhỏ, thì hãy cầm quyền cai trị mười thành.” Người thứ hai đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đã làm lợi được năm nén.” Ông cũng bảo người ấy: “Anh cũng vậy, anh hãy cai trị năm thành.”
Người thứ ba đến trình: “Thưa ngài, nén bạc của ngài đây, tôi đã bọc khăn giữ kỹ. Tôi sợ ngài, vì ngài là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo.” Ông nói: “Hỡi đầy tớ tồi tệ! Tôi cứ lời miệng anh mà xử anh. Anh đã biết tôi là người khắc nghiệt, đòi cái không gửi, gặt cái không gieo. Thế sao anh không gửi bạc của tôi vào ngân hàng? Có vậy, khi tôi đến, tôi mới rút ra được cả vốn lẫn lời chứ!” Rồi ông bảo những người đứng đó: “Lấy lại nén bạc nó giữ mà đưa cho người đã có mười nén.” Họ thưa ông: “Thưa ngài, anh ấy có mười nén rồi!” “Tôi nói cho các anh hay: phàm ai đã có, thì sẽ được cho thêm; còn ai không có, thì ngay cái nó đang có cũng sẽ bị lấy đi.”
(3) Phần thưởng và hình phạt: Hậu quả thu được chứng tỏ khả năng của mỗi người với Thiên Chúa. Nếu ai chứng tỏ mình xứng đáng với niềm tin của Thiên Chúa như người thứ nhất và thứ hai, Ngài sẽ tin tưởng và trao cho những trách nhiệm nặng nề hơn; vì Ngài biết họ có thể hòan thành trách nhiệm. Còn ai không chứng tỏ mình xứng đáng với niềm tin của Thiên Chúa, lại còn tìm cách biện minh cho sự lười biếng của mình bằng cách đổ tội cho Thiên Chúa như người thứ ba, làm sao Thiên Chúa có thể tin tưởng mà trao cho sứ vụ khác? Hậu quả là Ngài sẽ lấy lại hết tất cả những gì anh có mà trao cho những người biết sinh lợi cho Ngài. Kinh nghiệm cuộc sống là một bằng chứng cho lời Chúa nói: Nếu con người không chịu chăm chỉ thực hành những tài năng đã có, chúng sẽ dần dần mất đi; nhưng nếu con người biết “văn ôn võ luyện,” tài năng càng ngày càng phát triển và đem lại nhiều lợi ích cho con người.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
Chúng ta cần biết lý do tại sao Thiên Chúa cho chúng ta sống trên đời này: là để chúng ta chứng tỏ niềm tin và tình yêu của chúng ta dành cho Ngài qua những gì chúng ta làm cho mình và cho tha nhân. Chắc chắn chúng ta sẽ phải tính sổ với Ngài trong Ngày Phán Xét.
Wednesday of the 33 OT2
Readings: Rev 4:1-11; Lk 19:11-28.
1/ First Reading: NAB Revelation 4:1 After this I had a vision of an open door to heaven, and I heard the trumpet like voice that had spoken to me before, saying, “Come up here and I will show you what must happen afterwards.” 2 At once I was caught up in spirit. A throne was there in heaven, and on the throne sat 3 one whose appearance sparkled like jasper and carnelian. Around the throne was a halo as brilliant as an emerald. 4 Surrounding the throne I saw twenty-four other thrones on which twenty-four elders sat, dressed in white garments and with gold crowns on their heads. 5 From the throne came flashes of lightning, rumblings, and peals of thunder. Seven flaming torches burned in front of the throne, which are the seven spirits of God. 6 In front of the throne was something that resembled a sea of glass like crystal. In the center and around the throne, there were four living creatures covered with eyes in front and in back. 7 The first creature resembled a lion, the second was like a calf, the third had a face like that of a human being, and the fourth looked like an eagle in flight. 8 The four living creatures, each of them with six wings, were covered with eyes inside and out. Day and night they do not stop exclaiming: “Holy, holy, holy is the Lord God almighty, who was, and who is, and who is to come.” 9 Whenever the living creatures give glory and honor and thanks to the one who sits on the throne, who lives forever and ever, 10 the twenty-four elders fall down before the one who sits on the throne and worship him, who lives forever and ever. They throw down their crowns before the throne, exclaiming: 11 “Worthy are you, Lord our God, to receive glory and honor and power, for you created all things; because of your will they came to be and were created.”
2/ Gospel: NAB Luke 19:11 While they were listening to him speak, he proceeded to tell a parable because he was near Jerusalem and they thought that the kingdom of God would appear there immediately. 12 So he said, “A nobleman went off to a distant country to obtain the kingship for himself and then to return. 13 He called ten of his servants and gave them ten gold coins and told them, ‘Engage in trade with these until I return.’ 14 His fellow citizens, however, despised him and sent a delegation after him to announce, ‘We do not want this man to be our king.’ 15 But when he returned after obtaining the kingship, he had the servants called, to whom he had given the money, to learn what they had gained by trading. 16 The first came forward and said, ‘Sir, your gold coin has earned ten additional ones.’ 17 He replied, ‘Well done, good servant! You have been faithful in this very small matter; take charge of ten cities.’ 18 Then the second came and reported, ‘Your gold coin, sir, has earned five more.’ 19 And to this servant too he said, ‘You, take charge of five cities.’ 20 Then the other servant came and said, ‘Sir, here is your gold coin; I kept it stored away in a handkerchief, 21 for I was afraid of you, because you are a demanding person; you take up what you did not lay down and you harvest what you did not plant.’ 22 He said to him, ‘With your own words I shall condemn you, you wicked servant. You knew I was a demanding person, taking up what I did not lay down and harvesting what I did not plant; 23 why did you not put my money in a bank? Then on my return I would have collected it with interest.’ 24 And to those standing by he said, ‘Take the gold coin from him and give it to the servant who has ten.’ 25 But they said to him, ‘Sir, he has ten gold coins.’ 26 ‘I tell you, to everyone who has, more will be given, but from the one who has not, even what he has will be taken away. 27 Now as for those enemies of mine who did not want me as their king, bring them here and slay them before me.'” 28 After he had said this, he proceeded on his journey up to Jerusalem.
________________________________________
I. THEME: People must render their account with God on the Judgment Day.
Everything happens in life for a reason; for examples, a carpenter makes a chair for people to sit on it; a farmer sows seeds to have food for people to eat; a student goes to school to acquire necessary knowledge for their profession later. Similarly, God creates people to enjoy the future bliss with Him in heaven; but they must first show that they are worthy of it by their faith and love for Him. People must render their account with God about what they do in the world; and depending on these works, they shall receive the corresponding reward or punishment.
Today readings center around what shall happen on the Last Day. In the first reading, the author of the Book of Revelation reported his vision about the Judgment Day when all God’s people must come before Him and the twenty-four elders to be judged. In the Gospel, Jesus cited a parable to illustrate God’s judgment. It likes a nobleman who went off to a distant country to obtain the kingship for himself and then to return. He gave his servants some gold coins so they could make a profit for him before he was on the way. When he came back, he called all of them to render their account to him and he judged them according to their making of profit.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The vision of God’s throne in heaven
1.1/ God’s throne and the twenty-four thrones of the elders:
(1) God’s throne: The author saw and gave a description of God’s throne but he couldn’t describe of the One who sits on it. He could only saying, “one whose appearance sparkled like jasper and carnelian.” According to the Jewish tradition, God’s glory is described as the sparkling of precious stones; the jasper and the carnelian are two most precious stones (Cf. Exo 24:10; Eze 1:26-28, 10:1).
(2) The other twenty-four thrones: are represented for twelve tribes of the Old Testament and twelves apostles of the New Testament. They sit on the thrones to judge people with God.
(3) “Seven flaming torches burned in front of the throne, which are the seven spirits of God.” The seven gifts of the Holy Spirit were mentioned the first time in Isaiah 11:2-3, “A spirit of wisdom and of understanding, a spirit of counsel and of strength, a spirit of knowledge and of fear of the Lord, and his delight shall be the fear of the Lord.” The Church differentiate between two fear of the Lord: one for God Himself and one for others. This second one is called piety.
1.2/ The things appeared before God’s throne:
(1) “In front of the throne was something that resembled a sea of glass like crystal.” The Jewish tradition believes “a sea of glass like crystal” is a thing that separates heaven and earth.
(2) “In the center and around the throne, there were four living creatures covered with eyes in front and in back.” The background of this description is taken from Ezekiel 1:9-10. The four animals represent all God’s creatures; each creature represents the most splendid glory of its kind. “Eyes in front and in back” means God always presents and controls all of His works.
* The first creature resembled a lion: This first animal represents the nobility; for example, the “lion of Judah” is the Messiah.
* The second creature resembled a calf: which represents for its mighty power.
* The third creature had a face like that of a human being: which represents for wisdom. People are different with other creatures because of this quality.
* The fourth creature looked like an eagle in flight: which represents for swift moving.
From St. Iraneus’ time, these four creatures represent the four evangelists. According to the order, Mark is the lion, Luke is the calf, Matthew is the man and John is the eagle.
(3) “The four living creatures, each of them with six wings, were covered with eyes inside and out. Day and night they do not stop exclaiming: “Holy, holy, holy is the Lord God almighty, who was, and who is, and who is to come.”” All God’s creatures in heaven and on earth must praise God day and night without ceasing because He is worthy of all praises.
2/ Gospel: The Day of Judgment
This parable is similar as Matthew’s parable (Mt 25:14-30). The differences between them are in Luke, we know the reason why a nobleman went into a far country to receive a kingdom and the people’s attitude: “But his citizens hated him and sent an embassy after him, saying, `We do not want this man to reign over us.’” This is a historical event which was reported in the Jewish history. After king Herode the Great died, he divided his kingdom into three territories for his three sons: Antipas, the Galilee region; Philip, the Jordan region, and Archelaus, the Judah region. This decision must be approved by the emperor Augustus of Rome. When Archelaus went to Rome to ask for the emperor’s approval, the Jews also sent a delegation of fifty people to Rome to voice their will: “We do not want this man to reign over us.” The emperor Augustus approved Archelaus to be a king to govern Judah. Jesus’ audience knew about this historical event.
This parable wanted to emphasize three things:
(1) God believes in men: The nobleman didn’t set an amount of profit which his servants must yield; he let his servants to determine that amount depending on their ability. He was not present to check on them or to give his advises; he traveled far away so they were completely free to decide and to work.
(2) Men must settle their accounts with God: Money is given to have a profit, not to be wasted. The more important point is for his servants to show their ability. When the nobleman returned, “he commanded these servants, to whom he had given the money, to be called to him, that he might know what they had gained by trading. The first came before him, saying, `Lord, your pound has made ten pounds more.’ And he said to him, `Well done, good servant! Because you have been faithful in a very little, you shall have authority over ten cities.’ And the second came, saying, `Lord, your pound has made five pounds.’ And he said to him, `And you are to be over five cities.’”
“Then another came, saying, `Lord, here is your pound, which I kept laid away in a napkin; for I was afraid of you, because you are a severe man; you take up what you did not lay down, and reap what you did not sow.’ He said to him, `I will condemn you out of your own mouth, you wicked servant! You knew that I was a severe man, taking up what I did not lay down and reaping what I did not sow? Why then did you not put my money into the bank, and at my coming I should have collected it with interest?’ And he said to those who stood by, `Take the pound from him, and give it to him who has the ten pounds.’ (And they said to him, `Lord, he has ten pounds!’) `I tell you, that to everyone who has will more be given; but from him who has not, even what he has will be taken away.’”
(3) Reward and punishment: The result showed the servants’ ability and the master’s evaluation. Whoever shows that he lived worthy of God’s trust as the first and the second servant, God will trust and give him more responsibilities since He knows that one will fullfill his duty. But if someone didn’t lived worthy of God’s trust, and also found a reason to cover his laziness by blaming on Him as the third person, how can God trust him and give him more responsibitity? He will take back all that was given to him and give to those who know how to make a profit for Him. Experience is a proof for Jesus’ point: If people didn’t practice what they had learned, they will gradually lose them; but if they put them into practice, they will acquire more knowledge and have more experience.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We need to know the reason why God let us exist in this world is for us to show our faith and love for Him through what we do for God and others. We must render our account to Him on the Last Day.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP