Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Hai Tuần II MV

Thứ Hai Tuần II MV
Bài đọc: Isa 35:1-10; Lk 5:17-26.
1/ Bài đọc I: 1 Vui lên nào, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông,
2 hãy tưng bừng nở hoa như khóm huệ, và hân hoan múa nhảy reo hò. Sa mạc được tặng ban ánh huy hoàng của núi Li-băng, vẻ rực rỡ của núi Các-men và đồng bằng Sa-ron.
Thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của ĐỨC CHÚA, và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta.
3 Hãy làm cho những bàn tay rã rời nên mạnh mẽ, cho những đầu gối bủn rủn được vững vàng.
4 Hãy nói với những kẻ nhát gan: “Can đảm lên, đừng sợ! Thiên Chúa của anh em đây rồi; sắp tới ngày báo phục, ngày Thiên Chúa thưởng công, phạt tội. Chính Người sẽ đến cứu anh em.”
5 Bấy giờ mắt người mù mở ra, tai người điếc nghe được.
6 Bấy giờ kẻ què sẽ nhảy nhót như nai, miệng lưỡi người câm sẽ reo hò.
Vì có nước vọt lên trong sa mạc, khe suối tuôn ra giữa vùng đất hoang vu.
7 Miền nóng bỏng biến thành ao hồ, đất khô cằn có mạch nước trào ra.
Trong hang chó rừng ở sậy, cói sẽ mọc lên.
8 Ở đó sẽ có một đường đi mang tên là thánh lộ. Kẻ ô uế sẽ chẳng được qua. Đó sẽ là con đường cho họ đi, những kẻ điên dại sẽ không được lang thang trên đó.
9 Ở đó sẽ không có sư tử, thú dữ ăn thịt cũng chẳng vãng lai, không thấy bóng dáng một con nào,
những ai được Chúa cứu chuộc sẽ bước đi trên đó.
10 Những người được ĐỨC CHÚA giải thoát sẽ trở về, tiến đến Xi-on giữa tiếng hò reo,
mặt rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu. Họ sẽ được hớn hở tươi cười, đau khổ và khóc than sẽ biến mất.
2/ Phúc Âm: 17 Một hôm, khi Đức Giê-su giảng dạy, có mấy người Pha-ri-sêu và luật sĩ ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Ga-li-lê, Giu-đê và từ Giê-ru-sa-lem mà đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật.
18 Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người.
19 Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức Giê-su.
20 Thấy họ có lòng tin như vậy, Người bảo: “Này anh, anh đã được tha tội rồi.”
21 Các kinh sư và các người Pha-ri-sêu bắt đầu suy nghĩ: “Ông này là ai mà nói phạm thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa? “
22 Nhưng Đức Giê-su thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: “Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy? 23 Trong hai điều: một là bảo: “Anh đã được tha tội rồi”, hai là bảo: “Đứng dậy mà đi”, điều nào dễ hơn?
24 Vậy, để các ông biết: ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội -Đức Giê-su bảo người bại liệt-: tôi truyền cho anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!”
25 Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa.
26 Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: “Hôm nay, chúng ta đã thấy những chuyện lạ kỳ!”
________________________________________

GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tội lỗi
Truyền thống Do-Thái tin có một sự liên hệ giữa tội lỗi và hình phạt. Một ví dụ điển hình là chủ đề chính của các Sách Tiên Tri: vì Israel phạm tội bất trung với Thiên Chúa, nên Ngài đã dùng Assyria và Babylon như roi để sửa phạt họ. Tuy nhiên, Thiên Chúa không muốn họ bị tiêu diệt muôn đời, nhưng muốn họ ăn năn hối cải để được sống. Trong Bài đọc I, Tiên Tri Isaiah cho thấy hình ảnh huy hòang khi dân chúng biết ăn năn xám hối, họ sẽ được trở về từ nơi lưu đày và được gặp gỡ Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu chính là Đấng Cứu Thế mà các tiên tri nói tới. Ngài có năng quyền chữa lành mọi bệnh phần hồn (tội lỗi) và phần xác.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Niềm vui vì được cứu độ
1.1/ Sự khác biệt giữa 2 cuộc sống: có Chúa và không có Chúa.
(1) Khi có Chúa can thiệp, sa mạc khô cằn trở nên vùng đất phì nhiêu: “Vui lên nào, hỡi sa mạc và đồng khô cỏ cháy, vùng đất hoang, hãy mừng rỡ trổ bông, hãy tưng bừng nở hoa như khóm huệ, và hân hoan múa nhảy reo hò. Sa mạc được tặng ban ánh huy hoàng của núi Liban, vẻ rực rỡ của núi Carmen và đồng bằng Sharon. Thiên hạ sẽ nhìn thấy ánh huy hoàng của Đức Chúa, và vẻ rực rỡ của Thiên Chúa chúng ta.”
(2) Con người có can đảm để sống: “Hãy làm cho những bàn tay rã rời nên mạnh mẽ, cho những đầu gối bủn rủn được vững vàng. Hãy nói với những kẻ nhát gan: “Can đảm lên, đừng sợ! Thiên Chúa của anh em đây rồi; sắp tới ngày báo phục, ngày Thiên Chúa thưởng công, phạt tội. Chính Người sẽ đến cứu anh em.””
(3) Mọi bệnh tật sẽ được chữa lành: “Bấy giờ mắt người mù mở ra, tai người điếc nghe được. Bấy giờ kẻ què sẽ nhảy nhót như nai, miệng lưỡi người câm sẽ reo hò.”
1.2/ Chỉ có những ai tay sạch lòng thanh mới được tiến về Núi Thánh: Kẻ dữ sẽ không được trở về: “Ở đó sẽ có một đường đi mang tên là thánh lộ. Kẻ ô uế sẽ chẳng được qua. Đó sẽ là con đường cho họ đi, những kẻ điên dại sẽ không được lang thang trên đó.” Những người được Đức Chúa giải thoát sẽ trở về, tiến đến Sion giữa tiếng hò reo, mặt rạng rỡ niềm vui vĩnh cửu. Họ sẽ được hớn hở tươi cười, đau khổ và khóc than sẽ biến mất.
2/ Phúc Âm: Này anh, anh đã được tha tội rồi!
2.1/ Năng quyền chữa bệnh của Đức Kitô: Không ai có thể phủ nhận năng quyền chữa bệnh của Đức Kitô, ngay cả các Kinh-sư và Biệt-phái. Điểm đặc biệt trong trình thuật của Tin Mừng Luca hôm nay là cách thức họ đưa bệnh nhân đến với Chúa Giêsu và cuộc đối thọai giữa Chúa Giêsu với các Kinh-sư và Biệt-phái về năng quyền tha tội của Ngài.
“Một hôm, khi Đức Giêsu đang giảng dạy, có mấy người Biệt-phái và Kinh-sư ngồi đó; họ từ khắp các làng mạc miền Galilee, Judah, và Jerusalem đến. Quyền năng Chúa ở với Người, khiến Người chữa lành các bệnh tật. Bỗng có mấy người khiêng đến một bệnh nhân bị bại liệt nằm trên giường, họ tìm cách đem vào đặt trước mặt Người. Nhưng vì có đám đông, họ không tìm được lối đem người ấy vào, nên họ mới lên mái nhà, dỡ ngói ra, thả người ấy cùng với cái giường xuống ngay chính giữa, trước mặt Đức Giêsu.”
2.2/ Năng quyền tha tội của Đức Kitô: Cuộc đối thọai của Chúa Giêsu và các Kinh-sư cùng Biệt-phái tập trung trong đề tài chính là Chúa Giêsu có quyền tha tội không? Để chứng minh cho họ thấy Ngài vừa có quyền chữa bệnh vừa có quyền tha tội; nói cách khác, Ngài chính là Thiên Chúa; Chúa Giêsu dùng 2 niềm tin của họ để dẫn họ đến những điều họ phải chấp nhận.
(1) Niềm tin thứ nhất: tội lỗi và hình phạt. Truyền thống Do-Thái tin có sự liên hệ giữa tội lỗi và hình phạt; bệnh tật có thể là do tội của cá nhân đó hay cha mẹ anh ta, vì “đời cha ăn mặn, đời con khát nước” (Jn 9:2, 34). Sách Xuất Hành tin cơn giận của Thiên Chúa sẽ gíang xuống tới 5 đời con cháu (Exo 20:5).
(2) Niềm tin thứ hai: chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội. Chúa Giêsu bắt đầu cuộc đối thọai với họ về năng quyền tha tội, khi Người bảo anh bại liệt: “Này anh, anh đã được tha tội rồi.” Các Kinh-sư và các người Biệt-phái bắt đầu suy nghĩ: “Ông này là ai mà nói phạm thượng như thế? Ai có quyền tha tội, ngoài một mình Thiên Chúa?” Điều họ nghĩ không sai: chỉ Thiên Chúa mới có quyền tha tội (Isa 43:25, 55:7). Bất cứ ai tự nhận mình có quyền tha tội là phạm thượng, vì đã tự coi mình ngang hàng với Thiên Chúa.
(3) Lý luận của Chúa Giêsu: Hình phạt được tha là tội lỗi được tha. Theo thủ tục của tòa án, hình phạt chỉ ra sau khi đã kết án tội phạm; nếu chánh án tuyên bố tha bổng, đương sự không có tội gì nữa. Ngay cả trong trường hợp đang xảy ra: Nếu các Kinh-sư và Biệt-phái tin hình phạt là do tội lỗi gây ra, họ cũng phải tin nếu hình phạt (bệnh liệt) bị lấy đi, tội lỗi cũng được tha.
Chúa Giêsu thấu biết họ đang suy nghĩ như thế, nên Người lên tiếng bảo họ rằng: “Các ông đang nghĩ gì trong bụng vậy? Trong hai điều: một là bảo: “Anh đã được tha tội rồi!” hai là bảo: “Đứng dậy mà đi!” điều nào dễ hơn? Đối với họ, điều dễ là điều thứ nhất; đối với Chúa Giêsu, cả hai điều đều dễ dàng. Ngài có cả quyền chữa lành và quyền tha tội.
(4) Hệ quả thứ nhất: Đức Kitô có quyền tha tội. Chúa Giêsu nói với họ: “Vậy, để các ông biết ở dưới đất này, Con Người có quyền tha tội, Đức Giêsu bảo người bại liệt: “Tôi truyền cho anh: Hãy đứng dậy, vác lấy giường của anh mà đi về nhà!” Ngay lúc ấy, người bại liệt trỗi dậy trước mặt họ, vác cái anh đã dùng để nằm, vừa đi về nhà vừa tôn vinh Thiên Chúa.
(5) Hệ quả thứ hai: Đức Kitô là Thiên Chúa. Nếu các Kinh-sư và Biệt-phái thành tâm theo niềm tin của họ tới cùng, đó là: “Không ai có quyền tha tội ngòai Thiên Chúa;” họ sẽ nhận ra Đức Kitô là Thiên Chúa, vì Ngài vừa có năng quyền chữa bệnh vừa có năng quyền tha tội. Nhưng họ đã không nhận ra những gì mà tòan dân nhận ra, vì sự ghen tị của họ: “Mọi người đều sửng sốt và tôn vinh Thiên Chúa. Họ kinh hãi bảo nhau: “Hôm nay, chúng ta đã chứng kiến những chuyện lạ kỳ!””
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta không thể đón Chúa với tâm hồn tội lỗi, vì Chúa là Đấng vô cùng Thánh Thiện (I Jn 1:5).
– Con người chúng ta ai cũng phạm tội; vì thế, chúng ta cần xưng thú tội lỗi trước khi được tha thứ và giao hòa với Thiên Chúa. Nếu ai nói mình không phạm tội, người đó là kẻ nói dối và sự thật không có trong họ (I Jn 1:8).
– Chúa Giêsu có quyền tha tội, và Ngài ban cho các môn đệ và các linh mục (những người kế vị) quyền cầm giữ và tháo cởi (x/c Mt 16:19, Lk 24:47, Jn 20:23). Chỉ cần chuẩn bị một thời gian ngắn và xưng thú tội lỗi, chúng ta sẽ được Chúa ngự vào lòng.

LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Monday of the Second Week of Advent
Viết bởi Lan Hương

Reading 1:(Isa 35:1-10)

The desert and the parched land will exult;
the steppe will rejoice and bloom.
They will bloom with abundant flowers,
and rejoice with joyful song.
The glory of Lebanon will be given to them,
the splendor of Carmel and Sharon;
They will see the glory of the LORD,
the splendor of our God.
Strengthen the hands that are feeble,
make firm the knees that are weak,
Say to those whose hearts are frightened:
Be strong, fear not!
Here is your God,
he comes with vindication;
With divine recompense
he comes to save you.
Then will the eyes of the blind be opened,
the ears of the deaf be cleared;
Then will the lame leap like a stag,
then the tongue of the mute will sing.

Streams will burst forth in the desert,
and rivers in the steppe.
The burning sands will become pools,
and the thirsty ground, springs of water;
The abode where jackals lurk
will be a marsh for the reed and papyrus.
A highway will be there,
called the holy way;
No one unclean may pass over it,
nor fools go astray on it.
No lion will be there,
nor beast of prey go up to be met upon it.
It is for those with a journey to make,
and on it the redeemed will walk.
Those whom the LORD has ransomed will return
and enter Zion singing,
crowned with everlasting joy;
They will meet with joy and gladness,
sorrow and mourning will flee.

Gospel: (Lk 5:17-26)

One day as Jesus was teaching,
Pharisees and teachers of the law,
who had come from every village of Galilee and Judea and Jerusalem, were sitting there,
and the power of the Lord was with him for healing.
And some men brought on a stretcher a man who was paralyzed;
they were trying to bring him in and set him in his presence.
But not finding a way to bring him in because of the crowd,
they went up on the roof
and lowered him on the stretcher through the tiles
into the middle in front of Jesus.
When Jesus saw their faith, he said,
“As for you, your sins are forgiven.”

Then the scribes and Pharisees began to ask themselves,
“Who is this who speaks blasphemies?
Who but God alone can forgive sins?”
Jesus knew their thoughts and said to them in reply,
“What are you thinking in your hearts?
Which is easier, to say, ‘Your sins are forgiven,’
or to say, ‘Rise and walk?’
But that you may know
that the Son of Man has authority on earth to forgive sins”?
he said to the one who was paralyzed,
“I say to you, rise, pick up your stretcher, and go home.”

He stood up immediately before them,
picked up what he had been lying on,
and went home, glorifying God.
Then astonishment seized them all and they glorified God,
and, struck with awe, they said,
“We have seen incredible things today.”
________________________________________
I. THEME: Sins

Jewish tradition believes there is a relationship between sin and punishment. This relationship can be seen in all the prophetic Books. Since the Israelites disobeyed God and sinned, God used Assyrians and Babylonians as the sticks to whip them. However, God didn’t want to destroy them, but He wanted them to repent and to live. In the first reading, the prophet Isaiah foresaw glorious scenes when the Israelites would repent, they will be returned to their country, be prosperous and protected by God again. In the Gospel, Jesus is the Messiah whom all prophets foretold. He has power to heal all physical sickness and to forgive all sins.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The joy of salvation
1.1/ The differences exist between the two conditions: with God and without Him. Many people who don’t want to give up their sins because they want to enjoy all worldly pleasures; they think life must be bored if they have to live according to God’s teaching. They never have the experience of a truly free person who isn’t addicted to any worldly things; this kind of people enjoys life to its fullness, as expressed in details by the prophet:
(1) When God leads, a dry desert will be a fertile land: “The wilderness and the dry land shall be glad, the desert shall rejoice and blossom; like the crocusit shall blossom abundantly, and rejoice with joy and singing. The glory of Lebanon shall be given to it, the majesty of Carmel and Sharon. They shall see the glory of the LORD, the majesty of our God.” Lebanon, Mt. Carmel and Sharon are well-known places for their locations or fertile land: Lebanon for its wood; Mt. Carmel for its high position looking down to the Mediteranean Sea and the Jezreel large and fertile valley all the way to Galilean Sea; and Sharon for its big and beautiful roses.
(2) People have courage and eager to live: A reckless life will lead people to all kind of diseases and desperation; they see no hope in future and have no power to rise up. This is the condition of the Israelites in exile. The prophet Isaiah was sent by God to instill hope in them: “Strengthen the weak hands, and make firm the feeble knees. Say to those who are of a fearful heart, “Be strong, fear not! Behold, your God will come with vengeance, with the recompense of God. He will come and save you.””
(3) All diseases will be healed: “Then the eyes of the blind shall be opened, and the ears of the deaf unstopped; then shall the lame man leap like a hart, and the tongue of the dumb sing for joy.” These things will be fulfilled in Messiah’s age but people need to come to him in order to be healed, both physical and spiritual sickness.
1.2/ Only those who are pure and holy can climb up God’s holy mountain: Isaiah talked about the remnant, those who will survive God’s punishment and purification. He emphasized that not all the Israelites on exile will be returned and prosperous, only those who recognized their sins, repented and completely trusted in God will be saved. The ones who intentionally continued their sinful life won’t have a chance to return, as the prophet foretold: “the unclean shall not pass over it, and fools shall not err therein. No lion shall be there, nor shall any ravenous beast come up on it; they shall not be found there, but the redeemed shall walk there.”
2/ Gospel: Your sins are forgiven.
2.1/ Christ’s power to heal: None could deny this power from Christ, even the scribes and the Pharisees. The special points in today passage were the way people brought the paralyzed to Jesus and Jesus’ dialogue with them about his power to forgive sins.
2.2/ Christ’s power to forgive sins: The dialogue was centered on the question: Did Jesus have the right to forgive sins? To demonstrate that he had both power to heal sickness and to forgive sins, Jesus used what they believed to lead them to the point that they must believe he was sent by God; and he himself is God.
(1) The first belief: the relationship between sin and punishment. Jewish tradition believes there is a connection between sin and punishment. Diseases can be results of individuals or their parents’ sins, because if “the fathers have eaten sour grapes, the children’s teeth are set on edge” (Jer 31:29; Jn 9:2, 34). The Book of Exodus believed God’s angry will be on their fourth generations (Exo 20:5).
(2) The second belief: only God has power to forgive sins. Jesus began the dialogue by saying to the paralyzed, “Man, your sins are forgiven you.”The scribes and the Pharisees began to question, saying, “Who is this that speaks blasphemies? Who can forgive sins but God only?”
What they thought is correct, only God can forgive sins (Isa 43:25, 55:7). Whoever gives himself that power is the blasphemer
(3) Jesus’ arguments: if punishment is taken away, sin is forgiven. According to judicial procedure, the punishment is only given out when the judge condemned the accused. If the judge declared the accused not guilty, he is free from that sin. Applying this procedure in the paralyzed’s case: If the scribes and the Pharisees believed that punishment was a result of sins, they must also accept that if the paralyzed was healed, his sins were forgiven.
Jesus perceived their questionings, he answered them, “Why do you question in your hearts? Which is easier, to say, `Your sins are forgiven you,’ or to say, `Rise and walk’?” To them, the easier is the first, because none can check the result. To Jesus both are easy, he had both power to heal and to forgive.
(4) The first result: Jesus has power to heal. Jesus said to them: “But that you may know that the Son of man has authority on earth to forgive sins” — he said to the man who was paralyzed — “I say to you, rise, take up your bed and go home.” And immediately he rose before them, and took up that on which he lay, and went home, glorifying God.”
(5) The second result: Jesus proved he himself is God by his power to forgive sins. If the scribes and the Pharisees sincerely followed their beliefs and Jesus’ logical argument, they would recognize Jesus is God; because he had both power to heal and to forgive. But they didn’t recognize what all others did: “And amazement seized them all, and they glorified God and were filled with awe, saying, “We have seen strange things today.””

III. APPLICATION IN LIFE:
– We can’t welcome God with our sinful souls because God is the most holy (I Jn 1:5).
– We all committed sins; therefore, we need to confess before we can be forgiven and reconciled to God. Whoever says he is not sinful, he is a liar and has no truth in him (I Jn 1:8).
– Jesus has power to forgive sins, he gave this power to his disciples and the priests (x/c Mt 16:19, Lk 24:47, Jn 20:23). We only need to spend a short time to make a confession, our sins will be forgiven and God will come back to us.