Thứ Bảy Tuần V MC
Bài đọc: Eze 37:21-28; Jn 11:45-57.
1/ Bài đọc I: 21 ĐỨC CHÚA là Chúa Thượng phán như sau: Này chính Ta sẽ lấy con cái Ít-ra-en từ giữa các dân tộc chúng đã đi tới. Ta sẽ quy tụ chúng lại từ bốn phương và đưa chúng về đất của chúng.
22 Ta sẽ làm cho chúng thành một dân tộc duy nhất trong xứ, trên các núi Ít-ra-en; tất cả chúng chỉ có một vua duy nhất; chúng sẽ không còn là hai dân tộc, không còn chia thành hai vương quốc.
23 Chúng sẽ không còn ra ô uế vì những ngẫu tượng, những đồ gớm ghiếc và mọi tội ác của chúng nữa. Ta sẽ cứu chúng thoát khỏi mọi nơi chúng đã ở và đã phạm tội; Ta sẽ thanh tẩy chúng. Chúng sẽ là dân của Ta; còn Ta, Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng.
24 Đa-vít, tôi tớ Ta, sẽ làm vua cai trị chúng; sẽ chỉ có một mục tử duy nhất cho chúng hết thảy. Chúng sẽ sống theo các phán quyết của Ta, sẽ tuân giữ các thánh chỉ của Ta và đem ra thực hành.
25 Chúng sẽ định cư trên đất Ta đã ban cho tôi tớ Ta là Gia-cóp, phần đất mà tổ tiên các ngươi đã cư ngụ. Chính chúng và con cháu chúng sẽ định cư mãi mãi trên đó. Đa-vít, tôi tớ Ta, sẽ là ông hoàng lãnh đạo chúng cho đến muôn đời. 26 Ta sẽ lập với chúng một giao ước bình an; đó sẽ là giao ước vĩnh cửu đối với chúng, Ta sẽ định cư chúng, cho chúng sinh sôi nảy nở ra nhiều và đặt thánh điện của Ta ở giữa chúng cho đến muôn đời. 27 Nhà của Ta sẽ ở giữa chúng; Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng và chúng sẽ là dân của Ta. 28 Bấy giờ, các dân tộc sẽ nhận biết chính Ta là ĐỨC CHÚA, Đấng thánh hoá Ít-ra-en, khi Ta đặt thánh điện của Ta ở giữa chúng cho đến muôn đời.
2/ Phúc Âm: 45 Trong số những người Do-thái đến thăm cô Ma-ri-a và được chứng kiến việc Đức Giê-su làm, có nhiều kẻ đã tin vào Người. 46 Nhưng lại có những người đi gặp nhóm Pha-ri-sêu và kể cho họ những gì Đức Giê-su đã làm. 47 Vậy các thượng tế và các người Pha-ri-sêu triệu tập Thượng Hội Đồng và nói: “Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ.
48 Nếu chúng ta cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rô-ma sẽ đến phá huỷ cả nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta.” 49 Một người trong Thượng Hội Đồng tên là Cai-pha, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: “Các ông không hiểu gì cả, 50 các ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.”
51 Điều đó, ông không tự mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giê-su sắp phải chết thay cho dân, 52 và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối. 53 Từ ngày đó, họ quyết định giết Đức Giê-su.
54 Vậy Đức Giê-su không đi lại công khai giữa người Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi là Ép-ra-im. Người ở lại đó với các môn đệ.
55 Khi ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên Giê-ru-sa-lem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ.
56 Họ tìm Đức Giê-su và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: “Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ, các ông có nghĩ thế không? “
57 Còn các thượng tế và người Pha-ri-sêu thì ra lệnh: ai biết được ông ấy ở đâu thì phải báo cho họ đến bắt.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa sẽ ban cho Dân Người một Đấng Cứu Độ.
Nhìn lại lịch sử nhân lọai và lịch sử Cứu Độ, chúng ta thấy có một sự khác biệt rất lớn giữa con người và Thiên Chúa: Con người gây thiệt hại tàn phá, Thiên Chúa xây dựng và tái tạo. Con người gây hận thù chia rẽ, Thiên Chúa tạo đoàn kết yêu thương. Con người gây chiến tranh chết chóc, Thiên Chúa ban hòa bình an lạc.
Các Bài Đọc hôm nay cho chúng ta thấy hai thái độ tương phản giữa Thiên Chúa và con người. Trong Bài Đọc I, tiên-tri Ezekiel tuy còn đang sống trong nơi lưu đày, nhưng đã nhìn thấy trước ngày mà Thiên Chúa sẽ làm hai việc cho dân Israel: (1) “Ta sẽ cứu chúng thoát khỏi mọi nơi chúng đã ở, đã phạm tội, và sẽ thanh tẩy chúng;” và (2) “Ta sẽ quy tụ chúng lại từ bốn phương và đưa chúng về đất của chúng.” Trong Phúc Âm, những người Pharisees triệu tập Thượng Hội Đồng để bàn tính kế họach giết Chúa Giêsu. Thượng Tế Caiaphas đã “vô tình” nói lên hai mục đích về cái chết của Chúa Giêsu: (1) Ngài phải chết thay cho tòan dân; và (2) cái chết của Ngài sẽ quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Thiên Chúa sẽ quy tụ dân thành một đoàn chiên, được chăn dắt bởi một Chúa Chiên.
1.1/ Thiên Chúa sẽ quy tụ dân Người về một mối: Ba điều tiên-tri Ezekiel tuyên sấm:
(1) Dân Do-thái sẽ được hồi hương: Vì không vâng lời Thiên Chúa dạy, dân tộc Do-thái bị mất quê hương và bị lưu đày: miền Bắc bị thất thủ và lưu đày sang Assyria năm 721 BC; miền Nam bị thất thủ và lưu đày sang Babylon năm 587 BC. Sống cực khổ nơi lưu đày, tiên-tri Ezekiel được Thiên Chúa cho thấy và tuyên phán: “Đức Chúa là Chúa Thượng phán như sau: Này chính Ta sẽ lấy con cái Israel từ giữa các dân tộc chúng đã đi tới. Ta sẽ quy tụ chúng lại từ bốn phương và đưa chúng về đất của chúng.”
(2) Dân Do-thái sẽ thống nhất: Dân tộc Do-thái bị chia đôi thành hai vương quốc Bắc và Nam trước Thời Lưu Đày. Tiên-tri Ezekiel cũng nhìn thấy cảnh đòan tụ hai miền Nam Bắc: “Ta sẽ làm cho chúng thành một dân tộc duy nhất trong xứ, trên các núi Israel; tất cả chúng chỉ có một vua duy nhất; chúng sẽ không còn là hai dân tộc, không còn chia thành hai vương quốc.”
(3) Dân Do-thái sẽ được thanh tẩy: Dân chúng bị lưu đày là vì họ đã quay lưng lại với Thiên Chúa và thờ phượng các thần ngọai, và các tội bất công xã hội. Thời gian lưu đày là để thanh luyện các tội của dân, và để Thiên Chúa tha thứ cho dân khi họ thật lòng quay trở về với Ngài: “Chúng sẽ không còn ra ô uế vì những ngẫu tượng, những đồ gớm ghiếc và mọi tội ác của chúng nữa. Ta sẽ cứu chúng thoát khỏi mọi nơi chúng đã ở và đã phạm tội; Ta sẽ thanh tẩy chúng. Chúng sẽ là dân của Ta; còn Ta, Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng.”
1.2/ Thiên Chúa sẽ cho David, lãnh đạo dân chúng đến muôn đời.
(1) Vua David lãnh đạo dân: Vua David được coi như một vị vua nổi tiếng nhất trong các vua của Do-thái. Thời của Vua, tất cả 12 chi tộc sống bình an và lãnh thổ được thái bình thịnh trị. Vị Vua sẽ lãnh đạo dân cũng thuộc giòng dõi và nổi tiếng như Vua David. Vị Vua này “sẽ làm vua cai trị chúng; sẽ chỉ có một mục tử duy nhất cho chúng hết thảy. Chúng sẽ sống theo các phán quyết của Ta, sẽ tuân giữ các thánh chỉ của Ta và đem ra thực hành. Chúng sẽ định cư trên đất Ta đã ban cho tôi tớ Ta là Jacob, phần đất mà tổ tiên các ngươi đã cư ngụ. Chính chúng và con cháu chúng sẽ định cư mãi mãi trên đó. David, tôi tớ Ta, sẽ là ông hoàng lãnh đạo chúng cho đến muôn đời.”
(2) Thiên Chúa sẽ thiết lập giao ước mới với nhà Israel: “Ta sẽ lập với chúng một giao ước bình an; đó sẽ là giao ước vĩnh cửu đối với chúng, Ta sẽ định cư chúng, cho chúng sinh sôi nảy nở ra nhiều và đặt thánh điện của Ta ở giữa chúng cho đến muôn đời. Nhà của Ta sẽ ở giữa chúng; Ta sẽ là Thiên Chúa của chúng và chúng sẽ là dân của Ta.”
(3) Dân Chúa sẽ mở rộng đến các dân tộc: “Bấy giờ, các dân tộc sẽ nhận biết chính Ta là Đức Chúa, Đấng thánh hoá Israel, khi Ta đặt thánh điện của Ta ở giữa chúng cho đến muôn đời.”
2/ Phúc Âm: Thà một người chết thay cho dân, còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.
2.1/ Thiên Chúa dùng Chúa Giêsu để quy tụ dân Người về một mối: Việc Chúa Giêsu truyền cho Lazarus đã chết ba ngày sống lại làm cho nhiều người tin vào Ngài. Đây là lý do chính để những người Pharisees lập kế giết Ngài. Họ nói: “Chúng ta phải làm gì đây? Người này làm nhiều dấu lạ. Nếu chúng ta cứ để ông ấy tiếp tục, mọi người sẽ tin vào ông ấy, rồi người Rôma sẽ đến phá huỷ cả nơi thánh của ta lẫn dân tộc ta.” Những gì họ lo nghĩ đã thành hiện thực vào năm 70 AD, nhưng Chúa Giêsu không phải là lý do người Roma phá hủy nước Do-thái. Thượng Hội Đồng (Sandherin) bao gồm những người Pharisees, giữ cẩn thận Lề Luật, và những người Sadducees, quan tâm đến chính trị và xã hội.
(1) Chúa Giêsu chết thay cho tòan dân: Một người trong Thượng Hội Đồng tên là Caiaphas, làm thượng tế năm ấy, nói rằng: “Các ông không hiểu gì cả, các ông cũng chẳng nghĩ đến điều lợi cho các ông là: thà một người chết thay cho dân còn hơn là toàn dân bị tiêu diệt.” Có một sự trùng hợp giữa những gì Caiaphas nói và Kế Họach Cứu Độ của Thiên Chúa: Chúa Giêsu phải chết để tòan dân được hưởng ơn cứu độ.
(2) Chúa Giêsu chết để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối: Có một sự trùng hợp khác nữa giữa thánh ý của Thiên Chúa và những gì Caiaphas nói. Thiên Chúa dùng ông để mặc khải ý định của Ngài: “Điều đó, ông không tự mình nói ra, nhưng vì ông là thượng tế năm ấy, nên đã nói tiên tri là Đức Giêsu sắp phải chết thay cho dân, và không chỉ thay cho dân mà thôi, nhưng còn để quy tụ con cái Thiên Chúa đang tản mác khắp nơi về một mối.” Như lời tiên-tri Ezekiel báo trước trong Bài Đọc I, Chúa Giêsu đến để quy tụ dân thành một đòan chiên, và Ngài chính là Mục Tử Tốt Lành duy nhất chăn giữ đòan chiên này.
2.2/ Chúa Giêsu chuẩn bị chết thay cho toàn dân: Chúa Giêsu biết ý định của họ và biết ngày của mình trên dương gian sắp hòan tất, nên Ngài không đi lại công khai giữa người Do-thái nữa; nhưng từ nơi ấy, Người đến một vùng gần hoang địa, tới một thành gọi là Ephraim (gần Bethel). Người ở lại đó với các môn đệ.
Khi ấy sắp đến lễ Vượt Qua của người Do-thái. Từ miền quê, nhiều người lên Jerusalem để cử hành các nghi thức thanh tẩy dọn mình mừng lễ. Họ tìm Đức Giêsu và đứng trong Đền Thờ bàn tán với nhau: “Có thể ông ấy sẽ không lên dự lễ, các ông có nghĩ thế không?” Họ nghĩ Chúa Giêsu không có can đảm để đối đầu với các thế lực chính trị và tôn giáo. Họ đã lầm, vì Chúa Giêsu không những dám vào, mà còn long trọng vào Thành Jerusalem với dân từ Bethany, trong Chủ Nhật Lễ Lá mà chúng ta sẽ cử hành để nhớ lại biến cố này ngày mai.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta hãy học để làm như Thiên Chúa: xây dựng thay vì phá hoại, tạo đòan kết thay vì gây chia rẽ, yêu thương thay cho hận thù.
– Chúa Giêsu đã chết thay cho tất cả chúng ta. Ngài chết để đưa tất cả nhân lọai về cho Thiên Chúa. Đây là Tin Mừng mà chúng ta cần tin tưởng và loan báo cho mọi người.
– Thiên Chúa điều khiển mọi người và mọi sự. Tất cả những gì Ngài muốn sẽ hiện thực. Con người không thể làm bất cứ gì để vô hiệu hóa dù chỉ một kế họach của Thiên Chúa.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Saturday of the Fifth Week of Lent
Viết bởi Lan Hương
Reading 1: (Eze 7:21-28)
Thus says the Lord GOD:
I will take the children of Israel from among the nations
to which they have come,
and gather them from all sides to bring them back to their land.
I will make them one nation upon the land,
in the mountains of Israel,
and there shall be one prince for them all.
Never again shall they be two nations,
and never again shall they be divided into two kingdoms.
No longer shall they defile themselves with their idols,
their abominations, and all their transgressions.
I will deliver them from all their sins of apostasy,
and cleanse them so that they may be my people
and I may be their God.
My servant David shall be prince over them,
and there shall be one shepherd for them all;
they shall live by my statutes and carefully observe my decrees.
They shall live on the land that I gave to my servant Jacob,
the land where their fathers lived;
they shall live on it forever,
they, and their children, and their children’s children,
with my servant David their prince forever.
I will make with them a covenant of peace;
it shall be an everlasting covenant with them,
and I will multiply them, and put my sanctuary among them forever.
My dwelling shall be with them;
I will be their God, and they shall be my people.
Thus the nations shall know that it is I, the LORD,
who make Israel holy,
when my sanctuary shall be set up among them forever.
Gospel: (Jn 11:45-56)
Many of the Jews who had come to Mary
and seen what Jesus had done began to believe in him.
But some of them went to the Pharisees
and told them what Jesus had done.
So the chief priests and the Pharisees
convened the Sanhedrin and said,
“What are we going to do?
This man is performing many signs.
If we leave him alone, all will believe in him,
and the Romans will come
and take away both our land and our nation.”
But one of them, Caiaphas,
who was high priest that year, said to them,
“You know nothing,
nor do you consider that it is better for you
that one man should die instead of the people,
so that the whole nation may not perish.”
He did not say this on his own,
but since he was high priest for that year,
he prophesied that Jesus was going to die for the nation,
and not only for the nation,
but also to gather into one the dispersed children of God.
So from that day on they planned to kill him.
So Jesus no longer walked about in public among the Jews,
but he left for the region near the desert,
to a town called Ephraim,
and there he remained with his disciples.
Now the Passover of the Jews was near,
and many went up from the country to Jerusalem
before Passover to purify themselves.
They looked for Jesus and said to one another
as they were in the temple area, “What do you think?
That he will not come to the feast?”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, O.P.
I. THEME: God gives His people the Savior.
Looking back at the history of salvation and mankind, we see a big difference between God and human beings. People caused damages and destruction, God built up and renewed. People caused hatred and division, God created love and unity. People caused war and death, God bestowed peace and joy.
Today readings show us contrasted attitudes between God and human beings. In the first reading, the prophet Ezekiel, though was living on exile, has foreseen the day in which God shall do two things for the Israelites. First, “I will take the Israelites from among the nations to which they have come, and gather them from all sides to bring them back to their land.” Secondly, “I will deliver them from all their sins of apostasy, and cleanse them so that they may be my people and I may be their God.” In the Gospel, the Pharisees convened the Sandherin, the highest court of the Jews, to devise a plan to kill Jesus. The high priest Caiaphas unintentionally mentioned two purposes of Jesus’ death: First, he must die for all people. Secondly, his death shall gather all God’s children who are scattering into one.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: God shall gather all sheep into one flock and they shall be cared by a shepherd.
1.1/ God shall gather His people into one: Ezekiel prophesized three things.
(1) The Israelites shall be back to their country: The Israelites completely lost their nations because they disobeyed God’s command. The Northern Kingdom was lost and exiled to Assyria in 721 B.C.; the Southern Kingdom was lost and exiled to Babylon in 587 B.C.. Living on exile, the prophet Ezekiel was prophesized the day of returning; “I will take the Israelites from among the nations to which they have come, and gather them from all sides to bring them back to their land.”
(2) The Israelites shall be unified: The Israelites was divided into two kingdoms before the exile. The prophet Ezekiel was also foretold the unity of the nation: “I will make them one nation upon the land, in the mountains of Israel, and there shall be one prince for them all. Never again shall they be two nations, and never again shall they be divided into two kingdoms.”
(3) The Israelites shall be purified: The main reasons why the Israelites were on exile were because they turned their backs to God and worshipped idols and committed social injustice. The time on exile was for purification of their sins. God shall forgive them when they sincerely repent and wanted to be back to Him. God promised, “No longer shall they defile themselves with their idols, their abominations, and all their transgressions. I will deliver them from all their sins of apostasy, and cleanse them so that they may be my people and I may be their God.”
1.2/ God shall give people a king like David to govern them for ever.
(1) King David: is considered the most famous king of the Israelites. During his reign, all the twelve tribes of Israel were unified, people enjoyed peace and their territories were widen. The new king shall govern people belongs to David’s lineage and shall be famous like David. This king “shall be prince over them, and there shall be one shepherd for them all; they shall live by my statutes and carefully observe my decrees.They shall live on the land which I gave to my servant Jacob, the land where their fathers lived; they shall live on it forever, they, and their children, and their children’s children, with my servant David their prince forever.”
(2) God shall establish a new covenant with the house of Israel: “I will make with them a covenant of peace; it shall be an everlasting covenant with them, and I will multiply them, and put my sanctuary among them forever.My dwelling shall be with them; I will be their God, and they shall be my people.”
(3) God’s people shall be expanded to all nations: “Thus the nations shall know that it is I, the Lord, who make Israel holy, when my sanctuary shall be set up among them forever.”
2/ Gospel: “One man should die instead of the people, so that the whole nation may not perish.”
2.1/ God used Jesus to gather His people into one: The miracle in which Jesus raised Lazarus to life after three days in the tomb made many people to believe in him. This was the main reason why the Pharisees devised a plan to kill Jesus. They said to each other: “What are we going to do? This man is performing many signs.If we leave him alone, all will believe in him, and the Romans will come and take away both our land and our nation.”
What they thought became reality in 70 A.D., but Jesus wasn’t the cause for the Romans to destroy the nation. The Sandherin included Pharisees, who tediously keep the law, and the Sadducees, who concern political and social problems.
(1) Jesus died for all people: But one of them, Caiaphas, who was high priest that year, said to them, “You know nothing,nor do you consider that it is better for you that one man should die instead of the people, so that the whole nation may not perish.”There is an irony between what Caiaphas said and God’s plan of salvation: Jesus must die in order for all people to have salvation.
(2) Jesus died so that he shall gather all scattering people into one: There is another irony between God’s will and what Caiaphas said. God used him to reveal His intention: “He did not say this on his own, but since he was high priest for that year, he prophesied that Jesus was going to die for the nation,and not only for the nation, but also to gather into one the dispersed children of God.” As the prophet Ezekiel prophesized in the first reading, Jesus came to gather people into one flock. He is the only Good Shepherd who shall care for this flock.
2.2/ Jesus prepared to die for all people: Jesus knew their plan and he knew his days in the world is about ended, he no longer publicly appeared among the Jews. From this place, he came to a desert, to a city called Ephraim (near Bethel). He remained there with his disciples.
Now the Passover of the Jews was near, and many went up from the country to Jerusalem before Passover to purify themselves.They looked for Jesus and said to one another as they were in the temple area, “What do you think? Will he not come to the feast?”
They thought that Jesus had no courage to face political and religious powers. They were wrong! Because Jesus not only came but also solemny entered Jerusalem with people from Bethany on Palm Sunday which we shall celebrate to remember this event tomorrow.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We should learn to do like God: to build up instead of to destroy; to unify instead of to divide; to love instead of to hate.
– Jesus died for all of us. He died to bring all humankind to God. This is the Good New which we believe and announce to all.
– God controls all people and all things. All what He wants shall be accomplished. People can’t do anything to render ineffective even one of God’s plan.