Thứ Bảy Tuần 10 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: 2 Cor 5:14-21; Mt 5:33-37.
1/ Bài đọc I:14 Tình yêu Đức Ki-tô thôi thúc chúng tôi, vì chúng tôi nghĩ rằng: nếu một người đã chết thay cho mọi người, thì mọi người đều chết.
15 Đức Ki-tô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho chính mình nữa, mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình.
16 Vì thế, từ đây chúng tôi không còn biết một ai theo quan điểm loài người. Và cho dù chúng tôi đã được biết Đức Ki-tô theo quan điểm loài người, thì giờ đây chúng tôi không còn biết Người như vậy nữa.
17 Cho nên, phàm ai ở trong Đức Ki-tô đều là thọ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi.
18 Mọi sự ấy đều do bởi Thiên Chúa là Đấng đã nhờ Đức Ki-tô mà cho chúng ta được hoà giải với Người, và trao cho chúng tôi chức vụ hoà giải.
19 Thật vậy, trong Đức Ki-tô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hoà giải với Người. Người không còn chấp tội nhân loại nữa, và giao cho chúng tôi công bố lời hoà giải.
20 Vì thế, chúng tôi là sứ giả thay mặt Đức Ki-tô, như thể chính Thiên Chúa dùng chúng tôi mà khuyên dạy. Vậy, nhân danh Đức Ki-tô, chúng tôi nài xin anh em hãy làm hoà với Thiên Chúa.
21 Đấng chẳng hề biết tội là gì, thì Thiên Chúa đã biến Người thành hiện thân của tội lỗi vì chúng ta, để làm cho chúng ta nên công chính trong Người.
2/ Phúc Âm: 33 “Anh em còn nghe Luật dạy người xưa rằng: Chớ bội thề, nhưng hãy trọn lời thề với Đức Chúa.
34 Còn Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: đừng thề chi cả. Đừng chỉ trời mà thề, vì trời là ngai Thiên Chúa.
35 Đừng chỉ đất mà thề, vì đất là bệ dưới chân Người. Đừng chỉ Giê-ru-sa-lem mà thề, vì đó là thành của Đức Vua cao cả.
36 Đừng chỉ lên đầu mà thề, vì anh không thể làm cho một sợi tóc hoá trắng hay đen được.
37 Nhưng hễ “có” thì phải nói “có”, “không” thì phải nói “không”. Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Yêu thương thành thật
Chúng ta đang sống trong một kỷ nguyên mà con người đang bị khủng hoảng trầm trọng trong các mối liên hệ: con người không ngừng vi phạm những điều họ đã hứa với Thiên Chúa và với tha nhân. Nhìn vào những nhà lãnh đạo của các quốc gia, trước khi đắc cử, họ hứa hẹn với dân chúng rất nhiều; nhưng sau khi nhậm chức, chẳng thực hành được bao nhiêu. Trong lãnh vực kinh tế và tài chánh cũng thế, sự khủng hoảng kinh tế toàn cầu đang xảy ra là vì quá nhiều chủ tịch các công ty đã gian lận tiền của chính phủ và của dân chúng để làm của riêng mình. Trong đời sống gia đình cũng chẳng khá hơn: bao nhiêu cặp vợ chồng ăn ở với nhau mà chẳng cần làm hôn thú hay lễ cưới; dẫu có thề hứa trước Thiên Chúa cũng chẳng giữ lời (hơn 50% đã chia tay). Trong đời sống linh mục và tu trì cũng thế, bao nhiêu người đã giũ áo ra đi và không trung thành với những gì mình đã thề hứa! Lời thề hứa hôm nay còn có giá trị hay không? Thiên Chúa còn có thể tin những gì con người thề hứa?
Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong việc con người phải mến Chúa yêu người cách thành thật. Trong Bài Đọc I, thánh Phaolô khuyên các tín hữu phải thấu hiểu và ở lại trong tình thương Thiên Chúa, trước khi họ có thể loan truyền tình thương này và chinh phục con người về cho Thiên Chúa. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu dạy các môn đệ không cần phải thề thốt; nhưng phải luôn biết tập luyện để nói, sống, và làm chứng cho sự thật. Một cách đơn giản: hễ “có” thì phải nói “có;” “không” thì phải nói “không.” Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Phàm ai ở trong Đức Kitô đều là thọ tạo mới.
1.1/ Tình yêu Thiên Chúa phải biến đổi con người: Khi yêu nhau, con người yêu tất cả những gì thuộc về người yêu của mình; ngay cả những gì trước đây mình ghét hay không quan tâm tới, giờ cũng trở thành đáng yêu. Ca dao Việt-nam tuy có khuếch đại, nhưng nói lên được điểm này trong bài tả những thói xấu của người phụ nữ: “Đi chợ thì hay ăn quà; chồng thương chồng bảo về nhà đỡ cơm … Đêm ngủ thì gáy ó o; chồng thương chồng bảo gáy cho vui nhà.”
Một cách tương tự, khi con người cảm nhận được tình yêu của Thiên Chúa và của Đức Kitô, con người sẽ nhìn tất cả theo lăng kính tình yêu này.
(1) Đối với Thiên Chúa: Thánh Phaolô khuyên các tín hữu: “Đức Kitô đã chết thay cho mọi người, để những ai đang sống không còn sống cho chính mình nữa, mà sống cho Đấng đã chết và sống lại vì mình.” Trong cuộc đời, ơn cứu tử là ơn không bao giờ quên được; phương chi là ơn cứu tử từ một người phải chết thay để con người được sống và sống đời đời. Thánh Phaolô đã cảm nghiệm rõ điều này, khi Ngài thốt lên: “Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Đức Kitô sống trong tôi. Hiện nay tôi sống kiếp phàm nhân trong niềm tin vào Con Thiên Chúa, Đấng đã yêu mến tôi và hiến mạng vì tôi” (Gal 2:20).
(2) Đối với tha nhân: Nếu nhìn tha nhân dưới lăng kính loài người, một người sẽ không thấy nhu cầu cần phải hy sinh và yêu thương họ; nhưng nếu nhìn tha nhân dưới lăng kính của tình yêu Thiên Chúa, người đó sẽ dễ dàng yêu thương và hy sinh cho tha nhân; vì tất cả đều là anh/chị/em với nhau và đã được cứu chuộc bằng Máu Cực Thánh của Đức Kitô. Khi một người phải hư đi, Thiên Chúa sẽ buồn; và vì cùng cảm nhận nỗi buồn của Thiên Chúa, chúng ta sẽ sẵn sàng hy sinh để cứu linh hồn đó về cho Thiên Chúa. Chính vì quan điểm này, mà thánh Phaolô đã thốt lên: “Vì thế, từ đây chúng tôi không còn biết một ai theo quan điểm loài người. Và cho dù chúng tôi đã được biết Đức Kitô theo quan điểm loài người, thì giờ đây chúng tôi không còn biết Người như vậy nữa. Cho nên, phàm ai ở trong Đức Kitô đều là thọ tạo mới. Cái cũ đã qua, và cái mới đã có đây rồi.”
1.2/ Sứ vụ hoà giải: Khi đã được thấm nhuần tình yêu Thiên Chúa, người môn đệ được sai đi để làm chứng cho tình yêu này. Trước tiên, họ phải dùng Tin Mừng để nói cho mọi người biết về tình yêu Thiên Chúa. Thứ đến, họ phải biết cách diễn tả tình yêu này bằng chính cuộc sống chứng nhân của mình bằng cách yêu thương và giúp đỡ tha nhân. Tiến trình hòa giải luôn có hai chiều:
(1) Con người hòa giải với Thiên Chúa: Nhờ Đức Kitô mà con người được hoà giải với Thiên Chúa, và chính Đức Kitô đã trao cho môn đệ của Ngài sứ vụ hoà giải, như thánh Phaolô nói: ”Thật vậy, trong Đức Kitô, Thiên Chúa đã cho thế gian được hoà giải với Người. Người không còn chấp tội nhân loại nữa, và giao cho chúng tôi công bố lời hoà giải.” Bổn phận của các môn đệ là phải rao giảng và sống làm sao để con người nhận ra: tình thương Thiên Chúa dành cho họ và tội lỗi họ đã xúc phạm đến Thiên Chúa. Hai điều này sẽ giúp con người tìm vào tòa cáo giải để giao hòa với Thiên Chúa.
(2) Con người hòa giải với tha nhân: Tôi con người phạm không chỉ xúc phạm đến Thiên Chúa, mà còn xúc phạm đến tha nhân. Vì thế, con người cần giao hòa và tha thứ với tha nhân sau khi đã được giao hòa và tha thứ với Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Hễ “có” thì phải nói “có;” “không” thì phải nói “không.”
2.1/ Đừng thề thốt chi cả: Đây là những lời dạy lý tưởng trong chương 5 của Tin Mừng Matthew để trở thành môn đệ của Chúa: Lề Luật chỉ là những điều kiện tối thiểu để ngăn cản con người đừng phạm tội; nhưng trở thành môn đệ của Đức Kitô đòi con người phải tiến xa hơn là việc đơn giản giữ các luật lệ. Trong trình thuật hôm nay, Chúa Giêsu dạy dỗ các môn đệ về việc phải luôn trung tín trong lời nói và việc làm: Để hiểu những lời này, chúng ta cần phân biệt ít nhất 3 lý do tại sao con người dùng tên Chúa để thề:
(1) Có những người quen kêu tên Chúa, Đức Mẹ, và các thánh, cách vô cớ như “Giêsu Maria Giuse.” Họ kêu mà chẳng nghĩ gì đến các ngài cả. Đây là tội phạm đến điều răn thứ hai, vì Danh Chúa là danh cực trọng. Người Do-thái không dám gọi đích danh Thiên Chúa, mà chỉ dám lướt qua (Yahweh) hay gọi một chữ khác.
(2) Có những người quen lấy danh Chúa mà thề, mặc dù chẳng có gì quan trọng hay chẳng ai bắt phải thề thốt chi cả.
(3) Có những người thề nhưng lại tránh dùng đích danh Chúa, vì họ biết Lề Luật buộc họ phải thi hành khi lấy danh Chúa thề; nên khi họ thề, họ chỉ trời, chỉ đất, chỉ Đền Thờ, chỉ lên đầu như Chúa Giêsu liệt kê hôm nay, để khỏi phải giữ lời thề. Họ quên đi Chúa ở khắp mọi nơi và thấu hiểu mọi ý nghĩ trong lòng họ; chẳng thể nào họ có thể chỉ bất cứ gì để thề mà không phải giữ, vì mọi sự trong trời đất này đều thuộc về Thiên Chúa.
2.2/ Sống theo sự thật: Chúa tiếp tục dạy các môn đệ: “Nhưng hễ “có” thì phải nói “có;” “không” thì phải nói “không.” Thêm thắt điều gì là do ác quỷ.” Người môn đệ của Đức Kitô phải luôn biết nói, sống và làm chứng cho sự thật. Nếu một người luôn trung tín, những gì người ấy nói ra đủ cho người khác tin tưởng mà không cần phải thề thốt chi cả; nhưng nếu một người bất trung, bao nhiêu lời thề hứa của họ cũng chẳng có giá trị chi cả. Chúa Giêsu muốn nhấn mạnh cho các môn đệ biết tập luyện để có nhân đức trung thành, hơn là những lời hứa hẹn ngoài miệng.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Tình yêu Thiên Chúa là điều chúng ta cần có trước tiên, trước khi có thể yêu thương chân thành những người khác; nếu không có tình yêu này, chúng ta sẽ dễ dàng phản bội nhau.
– Chúng ta là những môn đệ của Đức Kitô, chúng ta phải tập luyện làm sao để luôn biết nói, sống, và làm chứng cho sự thật. Nếu chúng ta luôn làm như thế, thề thốt là điều dư thừa.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Saturday in the tenth week of 10 OT1
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
SATURDAY OF THE 10 OT1
Readings: 2 Cor 5:14-21; Mt 5:33-37.
1/ First Reading: RSV 2 Corinthians 5:14 For the love of Christ controls us, because we are convinced that one has died for all; therefore all have died. 15 And he died for all, that those who live might live no longer for themselves but for him who for their sake died and was raised. 16 From now on, therefore, we regard no one from a human point of view; even though we once regarded Christ from a human point of view, we regard him thus no longer. 17 Therefore, if any one is in Christ, he is a new creation; the old has passed away, behold, the new has come. 18 All this is from God, who through Christ reconciled us to himself and gave us the ministry of reconciliation; 19 that is, in Christ God was reconciling the world to himself, not counting their trespasses against them, and entrusting to us the message of reconciliation. 20 So we are ambassadors for Christ, God making his appeal through us. We beseech you on behalf of Christ, be reconciled to God. 21 For our sake he made him to be sin who knew no sin, so that in him we might become the righteousness of God.
2/ Gospel: RSV Matthew 5:33 “Again you have heard that it was said to the men of old, `You shall not swear falsely, but shall perform to the Lord what you have sworn.’ 34 But I say to you, Do not swear at all, either by heaven, for it is the throne of God, 35 or by the earth, for it is his footstool, or by Jerusalem, for it is the city of the great King. 36 And do not swear by your head, for you cannot make one hair white or black. 37 Let what you say be simply `Yes’ or `No’; anything more than this comes from evil.
________________________________________
I. THEME: To sincerely love each other.
We are living in an age during which all people’s relationships are in crisis. People continually violate what they promise with God and others. Look at leaders of nation, before they are selected, they promise to do many good things for people; but after they are selected, they don’t fulfill their promises. Similarly in the areas of economy and financial, the economic crisis of the world happens because so many C.E.O of companies and banks took the money of their government and people as their own. Same thing happen in the familial life, many couples live together without married license and wedding. Even they promised before God, more than fifty percent of marriage ends up in divorce. Lastly, in the priestly and the consecrated life, many of men and women gave up their vows because they can’t keep them. Does the vow have any value in today society? Can God still believe in what people promise?
Today readings concentrate on the topic that people must sincerely love God and others. In the first reading, Paul advised the Corinthian faithful to understand and to remain in God’s love before they can announce this love and conquer others’ soul for God. In the Gospel, Jesus teaches his disciples that they have no need to swear at all; but to train themselves to always speak, live and witness for the truth. Simply speaking, “Let what you say be simply `Yes’ or `No’.” Do not add anything more to it.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Whoever in Christ, he is the new creature.
1.1/ God’s love should transform people: When people love each other, they love everything that belong to their beloved; even things that they hate or don’t concern, now become lovable. The Vietnamese adages, though exaggerated, but highlight some of this point when describing bad habits of women, such as: “She used to eat at market places, but her husband says that she shall not eat a lots at home… She used to snore during her sleep, but her husband says she creates fun for the house.” Similarly, when people have God’s love, they can tolerate others’ weakness or bad habits.
(1) To God: St. Paul advised the Corinthian faithful: Christ “died for all so that those who live might live no longer for themselves but for him who for their sake died and was raised.” In our life, if the saving of one from death can’t be repaid, how can one repay Christ for his death so that he can live forever? St. Paul felt the deep of Christ’s love for him when he cried out: “I have been crucified with Christ; it is no longer I who live, but Christ who lives in me; and the life I now live in the flesh I live by faith in the Son of God, who loved me and gave himself for me” (Gal 2:20).
(2) To others: If we see others under human view, we shall not feel the need to love and to sacrifice for them; but if we see under God’s view, we shall easily love and sacrifice for them because all of us are brothers and sisters who have the same Father and were redeemed by Christ’s sacred blood. When one of our brothers and sister is lost, God shall not happy. If we feel of God’s sadness, we shall be ready to conquer that soul back to God. Paul probably had this feeling when he said, “From now on, therefore, we regard no one from a human point of view; even though we once regarded Christ from a human point of view, we regard him thus no longer.Therefore, if anyone is in Christ, he is a new creation; the old has passed away, behold, the new has come.”
1.2/ The mission of reconciliation: Once were permeated with God’s love, the disciples are sent out to witness for this love. First of all, they must use the Gospel to speak to people about God’s love for them. Secondly, they must express this love by their witnessed life of loving and helping others. The process of reconciliation always has two dimensions:
(1) People reconcile with God: Through Christ, people are reconciled with God because Christ takes away people’s sins against God. Christ himself gave this mission of reconciliation to his disciples, as Paul explained: “All this is from God, who through Christ reconciled us to Himself and gave us the ministry of reconciliation;that is, in Christ God was reconciling the world to himself, not counting their trespasses against them, and entrusting to us the message of reconciliation.” Two disciples’ duties are to preach about God’s mercy and to live in a way that helps people to recognize God’s love for them and their sins against God. These two things shall help people to come to the stall to reconcile with God.
(2) People reconcile with others: Sins aren’t only violations against God but also others. Therefore, people must reconcile and forgive others after they are forgiven by God and reconciled with Him.
2/ Gospel: Let your ‘Yes’ mean ‘Yes,’ and your ‘No’ mean ‘No.’
2.1/ Don’t swear at all: Jesus taught his disciples: “Again you have heard that it was said to your ancestors, ‘Do not take a false oath, but make good to the Lord all that you vow.’But I say to you, do not swear at all.”
First, this is Jesus’ ideal teachings for his disciples in chapter five of the Gospel according to St. Matthews. Laws are only the minimum requirement to prevent people from sinning; but to become Jesus’ disciples, he demands people to advance more than keeping of the laws. In today passage, Jesus taught his disciples to always be faithful in words and deeds. To understand these words, we need to differentiate at least two reasons why people use God’s name to swear:
(1) Swearing without thinking: Some people have a tendency to call the names of God, the Blessed Mother and the saint without a cause; for example, “Jesus, Mary and Joseph.” They call these names without thinking of them. This is a sin that violates the second commandment. The Jewish people don’t dare to call God’s name (Yahweh), but substitute it with other titles. Some people used to take God’s name to swear even though the matter isn’t important or no one makes them to swear.
(2) Swearing with calculation: Some swear but avoid to use God’s name because they know that the law requires them to do when they swore in God’s name; they point to either heaven or earth or the temple or their head as Jesus listed today so that they don’t have to keep their oath. Modern people think if they cross their pointed and middle fingers when they swear, their oath have no value. They forget that God is everywhere and fathoms all their thinking; they can’t point to anything to swear and not to keep their oath because all things in this universe belong to God.
Can a believer swear in the public courts? First, we need to understand that if we live in a good world or community, we don’t need to swear at all. As the Essenes and Quakers, they live in a closed community or village; they trust each other without swearing. But the believers live in a world full of falsities, so they must follow the court’s procedure to protect both their and other’s right. Moreover, the oath in the court is in the name of the national constitution, not in God’s name.
2.2/ Let your ‘Yes’ mean ‘Yes,’ and your ‘No’ mean ‘No.’
A Jesus’ disciple must always speak, live and witness for the truth. If a person is always faithful in all matter, his words is enough for others to believe without a need of an oath. Buth if a person is unfaithful, no matter how much and how solemny he swears, his words mean nothing. Jesus wanted to teach his disciples that they need to train in order to be faithful than the empty promises in their mouth.
Another serious matter is the habit of backbiting and tale-bearing to defame others. This can be a serious sin and needs to be terminated right away. We hardly estimate the damages which our backbiting or tale-bearing can cause for others, sometimes it can destroy other’s life. Usually, the tale-bearers add more things in to increase their story’s attraction without paying attention to damages which can happen to others. Even so, Jesus warned his disciples, “Anything more is from the evil one.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– God’s love is the first thing we need to have before we can sincerely love others. If we don’t have this love, it is easy for us to betray each other.
– Remember that we are Christ’s disciples; we must practice to live in a way that we always speak and be witnesses for the truth. If we always do that, swearing isn’t necessary.