Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Ba, Tuần II TN

Thứ Ba, Tuần II TN
Bài đọc: Heb 6:10-20; I Sam 16:1-13; Mk 2:23-28.
1/ Bài đọc I (năm lẻ): 10 Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ. 11 Nhưng chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng. 12 Anh em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa. 13 Quả thế, khi Thiên Chúa hứa với ông Áp-ra-ham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề 14 rằng: Ta sẽ ban phúc dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số.
15 Như thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Áp-ra-ham đã nhận được lời hứa. 16 Người ta thường lấy danh một người cao trọng hơn mình mà thề, và lời thề là một bảo đảm chấm dứt mọi tranh chấp giữa người ta với nhau. 17 Do đó, vì Thiên Chúa muốn chứng minh rõ hơn cho những người thừa hưởng lời hứa được biết về ý định bất di bất dịch của Người, nên Người đã dùng lời thề mà bảo đảm điều Người đã hứa. 18 Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm hy vọng dành cho chúng ta. 19 Chúng ta có niềm hy vọng đó cũng tựa như cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn, chìm sâu vào bên trong bức màn cung thánh. 20 Đó là nơi Đức Giê-su đã vào như người tiền phong mở đường cho chúng ta, sau khi trở thành vị Thượng Tế đời đời theo phẩm trật Men-ki-xê-đê.
2/ Bài đọc I (năm chẵn): 1 Đức Chúa phán với ông Sa-mu-en: “Ngươi còn khóc thương Sa-un cho đến bao giờ, khi ta đã gạt bỏ nó, không cho làm vua cai trị Ít-ra-en nữa? Ngươi hãy lấy dầu đổ đầy sừng và lên đường. Ta sai ngươi đến gặp Gie-sê người Bê-lem, vì Ta đã thấy trong các con trai nó một người Ta muốn đặt làm vua.” 2 Ông Sa-mu-en thưa: “Con đi thế nào được? Vua Sa-un mà nghe biết thì vua sẽ giết con! ” Đức Chúa phán: “Ngươi hãy đem theo một con bò cái tơ và hãy nói: “Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên Đức Chúa. 3 Ngươi sẽ mời Gie-sê đến dự hy lễ; phần Ta, Ta sẽ cho ngươi biết điều ngươi phải làm, và ngươi sẽ xức dầu tấn phong cho Ta kẻ Ta sẽ nói cho ngươi hay.” 4 Ông Sa-mu-en làm điều Đức Chúa đã phán; ông đến Bê-lem và các kỳ mục trong thành run sợ ra đón ông. Họ nói: “Ông đến có phải là để đem bình an không?”
5 Ông trả lời: “Bình an! Tôi tới đây là để dâng hy lễ lên Đức Chúa. Các ông hãy thanh tẩy mình và đến dự hy lễ với tôi.” Ông thanh tẩy ông Gie-sê và các con trai ông ấy và mời họ đến dự hy lễ.
6 Khi họ đến, ông thấy Ê-li-áp, ông nghĩ: “Đúng rồi! Người Đức Chúa xức dầu tấn phong đang ở trước mặt Đức Chúa đây!” 7 Nhưng Đức Chúa phán với ông Sa-mu-en: “Đừng xét theo hình dáng và vóc người cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng.”
8 Ông Gie-sê gọi A-vi-na-đáp và cho cậu đi qua trước mặt Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói: “Cả người này, Đức Chúa cũng không chọn.” 9 Ông Gie-sê cho Sa-ma đi qua, nhưng ông Sa-mu-en nói: “Cả người này, Đức Chúa cũng không chọn.” 10 Ông Gie-sê cho bảy người con trai đi qua trước mặt ông Sa-mu-en, nhưng ông Sa-mu-en nói với ông Gie-sê: ” Đức Chúa không chọn những người này.” 11 Rồi ông lại hỏi ông Gie-sê: “Các con ông có mặt đầy đủ chưa? ” Ông Gie-sê trả lời: “Còn cháu út nữa, nó đang chăn chiên.” Ông Sa-mu-en liền nói với ông Gie-sê: “Xin ông cho người đi tìm nó về, chúng ta sẽ không nhập tiệc trước khi nó tới đây.”
12 Ông Gie-sê cho người đi đón cậu về. Cậu có mái tóc hung, đôi mắt đẹp và khuôn mặt xinh xắn. Đức Chúa phán với ông Sa-mu-en: “Đứng dậy, xức dầu tấn phong nó đi! Chính nó đó! “
13 Ông Sa-mu-en cầm lấy sừng dầu và xức cho cậu, ở giữa các anh của cậu. Thần khí Đức Chúa nhập vào Đa-vít từ ngày đó trở đi. Ông Sa-mu-en đứng dậy và đi Ra-ma.
3/ Phúc Âm: 23 Vào ngày sa-bát, Đức Giê-su đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. 24 Người Pha-ri-sêu liền nói với Đức Giê-su: “Ông coi, ngày sa-bát mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!” 25 Người đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông Đa-vít đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? 26 Dưới thời thượng tế A-bi-a-tha, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.” 27 Người nói tiếp: “Ngày sa-bát được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày sa-bát. 28 Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày sa-bát.”
—————————————————–
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Con người quí trọng hơn luật lệ.
Phẩm giá con người rất quí trọng trước mặt Thiên Chúa. Các Lề Luật Ngài ban là để bảo vệ và phục vụ con người. Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài không bao giờ muốn cho con người phải làm nô lệ cho Lề Luật và tội lỗi; nhưng muốn Lề Luật phục vụ con người và làm cho đời sống con người được bảo vệ và an toàn hơn.
Các Bài Đọc hôm nay nói lên sự quan tâm của Thiên Chúa dành cho con người. Trong Bài Đọc I, năm lẻ, tác giả Thư Do-thái khuyên các tín hữu phải bền lòng trông cậy vào lời Thiên Chúa đã hứa. Một khi Thiên Chúa hứa, Ngài sẽ thi hành. Tác giả đưa ra một ví dụ là lời Thiên Chúa hứa với tổ-phụ Abraham. Lời hứa này đã được thực hiện nơi Đức Kitô, khi Ngài đi tiên phong vào nơi Cực Thánh để mở đường cho con người đến trực tiếp với Thiên Chúa. Trong Bài Đọc I, năm chẵn, tác giả tường thuật việc Thiên Chúa chọn người và phong vương cho một trẻ chăn chiên nhỏ nhất và không ai ngờ trong những người con của ông Jesse; vì Ngài nhìn thấu tâm hồn cao đẹp của David. David đã trở thành vị vua sáng giá nhất của Israel. Trong Phúc Âm, các Pharisees tố cáo với Chúa Giêsu: các môn đệ của Ngài đã vi phạm luật của ngày Sabbath. Chúa Giêsu bảo vệ các môn đệ của Ngài có lý do làm như thế để bảo vệ sự sống. Ngài nhắc cho họ biết luật lệ làm ra là vì con người, chứ không phải con người cho luật lệ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I (năm lẻ): Mọi việc chúng ta làm đều được ghi nhận bởi Thiên Chúa.
1.1/ Phải kiên nhẫn trong khi Chúa thực hiện lời hứa: Tác giả Thư Do-thái xác tín: “Quả thế, Thiên Chúa không bất công đến nỗi quên việc anh em đã làm và lòng yêu mến anh em đã tỏ ra đối với danh Người, khi trước đấy anh em phục vụ các người trong dân thánh, và hiện nay vẫn còn đang phục vụ. Nhưng chúng tôi ao ước cho mỗi người trong anh em cũng tỏ ra nhiệt thành như thế, để niềm hy vọng của anh em được thực hiện đầy đủ cho đến cùng.” Qua đoạn văn này, tác giả muốn khuyên các tín hữu 2 điều:
(1) Những lúc tăm tối của cuộc đời: Đừng nản lòng! Hãy nắm giữ niềm hy vọng vào lời Thiên Chúa hứa. Con người ai cũng phải trải qua những đêm tăm tối này. Trong những lúc như thế, tác giả khuyên cứ giữ vững đức tin, thực hành các việc lành như đã và đang làm. Chắc chắn tăm tối sẽ qua, và ánh sáng của Thiên Chúa lại tiếp tục chiếu sáng.
(2) Bắt chước gương tổ-phụ Abraham: “Anh em đừng trở nên uể oải, nhưng hãy bắt chước những người nhờ có đức tin và lòng kiên nhẫn mà được thừa hưởng các lời hứa… Như thế, vì nhẫn nại đợi chờ, ông Abraham đã nhận được lời hứa.”
1.2/ Lời Thiên Chúa hứa với tổ-phụ Abraham: “Ta sẽ ban phúc dư dật cho ngươi và sẽ làm cho dòng dõi ngươi nên đông vô số” (Gen 22:16-18).
(1) Lời hứa được bảo đảm bằng lời thề: Con người thường lấy danh ai cao hơn mình mà thề để bảo đảm lời mình đã long trọng hứa. Khi Thiên Chúa hứa với ông Abraham, Người đã không thể lấy danh ai cao trọng hơn mình mà thề, nên đã lấy chính danh mình mà thề. Như vậy, cả lời hứa lẫn lời thề đều bất di bất dịch, và khi thề hứa, Thiên Chúa không thể nói dối được. Do đó, chúng ta là những kẻ ẩn náu bên Thiên Chúa, chúng ta được mạnh mẽ khuyến khích nắm giữ niềm hy vọng dành cho chúng ta.
(2) Lời hứa của Thiên Chúa được thực hiện qua Đức Kitô: “Chúng ta có điều này như cái neo chắc chắn và bền vững của tâm hồn, là hy vọng được vào cung điện cực thánh bên trong, đàng sau tấm màn. Đó là nơi Đức Giêsu đã vào như người tiền phong mở đường cho chúng ta, sau khi trở thành vị Thượng Tế đời đời theo phẩm trật Melkisedek.”
Đối với các thủy thủ, cái neo là khí cụ cần thiết cho việc sinh tồn. Một khi đã thả neo là không còn sợ sóng gió làm thuyền lật được nữa. Trong thế giới ngày xưa, cái neo là biểu tượng của hy vọng. Pythagore nói: “Của cải là cái neo mỏng giòn; danh vọng còn yếu hơn. Khôn ngoan, rộng lượng, và can đảm, là những cái neo mà không sóng gió nào có thể vùi giập được.” Tác giả Thư Do-thái nhấn mạnh người tín hữu có một hy vọng lớn lao nhất trong thế giới là hy vọng của họ vào Lời Thiên Chúa hứa.
Niềm hy vọng đó là được vào trong thánh điện đàng sau bức màn. Trong Đền Thờ, chỗ cực thánh là nơi chứa đựng Hòm Bia Thiên Chúa, được che phủ bởi bức màn. Đây là nơi Thiên Chúa ngự. Trong nơi này, chỉ độc quyền có một người được vào, mỗi năm một lần; đó là vị thượng tế trong Ngày Xá Tội mà thôi. Tác giả Thư Do-Thái có ý muốn nói: Giờ đây, Chúa Giêsu Kitô đã mở đường vào nơi đó cho tất cả con người ở mọi nơi và mọi thời. Từ ngữ ông dùng để chỉ Chúa Giêsu như prodromos = người tiên phong mở đường. Chúa Giêsu đi tiền phong mở đường vào nơi hiện diện của Thiên Chúa, và Ngài bảo đảm an toàn cho tất cả những ai theo sau. Nói cách khác, trước khi Đức Kitô xuất hiện, Thiên Chúa là Người Khách xa lạ và cách biệt với con người; chỉ một số nhỏ có thể đến gần và luôn sợ bị thiệt mạng. Nhưng sau khi Đức Kitô đến, Thiên Chúa trở nên bạn hữu của tất cả; mọi người đều có thể đến trực tiếp với Thiên Chúa.
2/ Bài đọc I (năm chẵn): Người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng.
2.1/ Cuộc lựa chọn người làm vua trong số các con của ông Jesse: Thiên Chúa hứa Ngài sẽ hành động trong ngôn-sứ Samuel ngay tại nơi đang diễn ra cuộc lựa chọn người làm vua trong gia đình ông Jesse. Cả ngôn sứ Samuel và ông Jesse đều không hay biết hậu quả của những gì sắp xảy ra.
– Phản ứng của ngôn-sứ Samuel: Thoạt trông thấy Eliab, ông nghĩ: “Đúng rồi! Người Đức Chúa xức dầu tấn phong đang ở trước mặt Đức Chúa đây!” Nhưng Đức Chúa phán với ông Samuel: “Đừng xét theo hình dáng và vóc người cao lớn của nó, vì Ta đã gạt bỏ nó. Thiên Chúa không nhìn theo kiểu người phàm: người phàm chỉ thấy điều mắt thấy, còn Đức Chúa thì thấy tận đáy lòng.”
– Ông Jesse gọi Abinadab và cho cậu đi qua trước mặt Samuel, nhưng ông Samuel nói: “Cả người này, Đức Chúa cũng không chọn.” Ông Jesse cho Samah đi qua, nhưng ông Samuel nói: “Cả người này, Đức Chúa cũng không chọn.” Ông Jesse cho bảy người con trai đi qua trước mặt ông Samuel, nhưng ông Samuel nói với ông Jesse: “Đức Chúa không chọn những người này.”

2.2/ Thiên Chúa chọn một trẻ út chăn chiên làm vua cai trị dân Người: Samuel lại hỏi ông Jesse: “Các con ông có mặt đầy đủ chưa?” Ông Jesse trả lời: “Còn cháu út nữa, nó đang chăn chiên.” Ông Samuel liền nói với ông Jesse: “Xin ông cho người đi tìm nó về, chúng ta sẽ không nhập tiệc trước khi nó tới đây.”
– Ông Jesse cho người đi đón cậu về. Cậu có mái tóc hung, đôi mắt đẹp và khuôn mặt xinh xắn. Đức Chúa phán với ông Samuel: “Đứng dậy, xức dầu tấn phong nó đi! Chính nó đó!” Ông Samuel cầm lấy sừng dầu và xức cho cậu, ở giữa các anh của cậu. Thần khí Đức Chúa nhập vào David từ ngày đó trở đi.
– Chính ông Jesse cũng không ngờ Thiên Chúa chọn David, một đứa trẻ út đang chăn chiên ngoài đồng. Đó là lý do mà ông không buồn cho gọi con về; nhưng Thiên Chúa nhìn thấu tâm hồn đẹp và các việc tốt lành của David. Ngài muốn chọn cậu làm vua cai trị dân Ngài và David đã trở thành vị vua nổi danh nhất của dân tộc Israel.
3/ Phúc Âm: Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabbath.
3.1/ Người Pharisees tố cáo các môn đệ Chúa Giêsu vi phạm ngày Sabbath: Vào ngày Sabbath, Đức Giêsu đi băng qua một cánh đồng lúa. Dọc đường, các môn đệ bắt đầu bứt lúa. Người Pharisees liền nói với Đức Giêsu: “Ông coi, ngày Sabbath mà họ làm gì kia? Điều ấy đâu được phép!” Có tất cả 39 luật về ngày Sabbath ngăn cấm không cho làm việc, và các môn đệ phạm 4 luật bằng hành động bứt lúa để ăn: gặt (bứt lúa), xay (vò lúa trong tay), sàng (thổi vỏ đi), và chuẩn bị bữa ăn (làm lúa sẵn sàng để ăn). Sự tỉ mỉ của Luật có thể có thể làm chúng ta lắc đầu; nhưng đối với các Rabbi, nó liên quan đến tội, và có thể gây ra cái chết. Đó là lý do họ tố cáo các môn đệ với Chúa Giêsu, và họ chờ Chúa sửa phạt các môn đệ.
3.2/ Chúa Giêsu bảo vệ các môn đệ của Ngài: Chúa Giêsu đưa ra một trường hợp riêng đã được ghi lại trong Cựu Ước, và sau đó, Ngài thiết lập một qui luật chung về ngày Sabbath.
(1) Trường hợp vua David (I Sam 21:1-6): Người đáp: “Các ông chưa bao giờ đọc trong Sách sao? Ông David đã làm gì, khi ông và thuộc hạ bị thiếu thốn và đói bụng? Dưới thời thượng-tế Abiathar, ông vào nhà Thiên Chúa, ăn bánh tiến, rồi còn cho cả thuộc hạ ăn nữa. Thứ bánh này không ai được phép ăn ngoại trừ tư tế.” Chúa Giêsu có ý muốn nói: trong trường hợp phải bảo vệ sự sống, con người có thể vi phạm Lề Luật.
(2) Luật chung của ngày Sabbath: Người nói tiếp: “Ngày Sabbath được tạo nên cho con người, chứ không phải con người cho ngày Sabbath. Bởi đó, Con Người làm chủ luôn cả ngày Sabbath.” Điều này hiển nhiên, vì con người được Thiên Chúa tạo dựng trước khi luật về ngày Sabbath ra đời. Con người không được tạo dựng để trở thành nạn nhân hay làm nô lệ cho luật lệ của ngày Sabbath. Sở dĩ có luật lệ về ngày Sabbath là để bảo vệ con người, làm cho con người biết thân xác họ cần được nghỉ ngơi, và linh hồn họ cần được nuôi dưỡng bởi thức ăn tinh thần.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:

– Phẩm giá con người chúng ta rất quí trọng trước mặt Thiên Chúa. Ngài đã hy sinh Người Con của Ngài để cứu chúng ta thóat khỏi làm nô lệ cho Lề Luật, tội lỗi, và sự chết.
– Nhờ lễ tế hy sinh của Người Con, chúng ta có thể đến trực tiếp với Thiên Chúa mà không cần qua trung gian; đến bất cứ lúc nào chứ không phải đợi một ngày cố định trong năm.

TUESDAY OF THE SECOND WEEK IN OT2

Readings: I Sam 16:1-13; Mk 2:23-28.
1/ First Reading: RSV 1 Samuel 16:1 The LORD said to Samuel, “How long will you grieve over Saul, seeing I have rejected him from being king over Israel? Fill your horn with oil, and go; I will send you to Jesse the Bethlehemite, for I have provided for myself a king among his sons.” 2 And Samuel said, “How can I go? If Saul hears it, he will kill me.” And the LORD said, “Take a heifer with you, and say, `I have come to sacrifice to the LORD.’ 3 And invite Jesse to the sacrifice, and I will show you what you shall do; and you shall anoint for me him whom I name to you.” 4 Samuel did what the LORD commanded, and came to Bethlehem. The elders of the city came to meet him trembling, and said, “Do you come peaceably?” 5 And he said, “Peaceably; I have come to sacrifice to the LORD; consecrate yourselves, and come with me to the sacrifice.” And he consecrated Jesse and his sons, and invited them to the sacrifice. 6 When they came, he looked on Eliab and thought, “Surely the LORDS anointed is before him.” 7 But the LORD said to Samuel, “Do not look on his appearance or on the height of his stature, because I have rejected him; for the LORD sees not as man sees; man looks on the outward appearance, but the LORD looks on the heart.” 8 Then Jesse called Abinadab, and made him pass before Samuel. And he said, “Neither has the LORD chosen this one.” 9 Then Jesse made Shammah pass by. And he said, “Neither has the LORD chosen this one.” 10 And Jesse made seven of his sons pass before Samuel. And Samuel said to Jesse, “The LORD has not chosen these.” 11 And Samuel said to Jesse, “Are all your sons here?” And he said, “There remains yet the youngest, but behold, he is keeping the sheep.” And Samuel said to Jesse, “Send and fetch him; for we will not sit down till he comes here.” 12 And he sent, and brought him in. Now he was ruddy, and had beautiful eyes, and was handsome. And the LORD said, “Arise, anoint him; for this is he.” 13 Then Samuel took the horn of oil, and anointed him in the midst of his brothers; and the Spirit of the LORD came mightily upon David from that day forward. And Samuel rose up, and went to Ramah.
2/ Gospel: RSV Mark 2:23 One sabbath he was going through the grainfields; and as they made their way his disciples began to pluck heads of grain. 24 And the Pharisees said to him, “Look, why are they doing what is not lawful on the sabbath?” 25 And he said to them, “Have you never read what David did, when he was in need and was hungry, he and those who were with him: 26 how he entered the house of God, when Abiathar was high priest, and ate the bread of the Presence, which it is not lawful for any but the priests to eat, and also gave it to those who were with him?” 27 And he said to them, “The sabbath was made for man, not man for the sabbath; 28 so the Son of man is lord even of the sabbath.”
________________________________________
I. THEME: Human dignity is more valuable than tradition and laws.

Human dignity is important to God. He gave people the Law to protect human dignity. In His providence, God never wants people to become slavery for laws and sins; but He wants the Law to serve people and to make their life safe and happy.
Today readings give two examples to illustrate how God chose a king for people and protected them. In the first reading, the author reported the event God chose David to be a king. He was the youngest son among Jesse’s sons; and according to Jewish tradition, he has no hope to be a king. The reason why God chose him is given: “For the Lord sees not as man sees; man looks on the outward appearance, but the Lord looks on the heart.” In the Gospel, when the Pharisees saw Jesus plucked heads of grain to eat, they said to Jesus, “Look, why are they doing what is not lawful on the sabbath?” Jesus defended his disciples they had a reason to do that to protect their life. He also reminded them one principle of the Sabbath: “The Sabbath was made for man, not man for the Sabbath;so the Son of man is lord even of the Sabbath.”
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: “Man looks on the outward appearance, but the Lord looks on the heart.”
1.1/ The selection of a king from Jesse’s sons: God promised to prophet Samuel that He shall help him in selection of a king from Jesse’s sons; both Samuel and Jesse didn’t know the result of this selection.
(1) Man looks on the outward appearance: People look on the outward appearance because they can’t look on the heart. Jewish and Oriental tradition has a standard to choose the firstborn son for the important position because they think the firstborn is the one who shall carry the family’s tradition and protect them when his father passed away. It isn’t a surprise when Samuel acted the same when he saw the Jesse’s firstborn son: “When they came, he looked on Eliab and thought, “Surely the Lord anointed is before him.””
(2) The Lord looks on human heart: This is a big difference between God and man, and also a sure reason why God’s selection is always correct. The author stated this clearly in God’s response to Samuel’s thought: “Do not look on his appearance or on the height of his stature, because I have rejected him; for the Lord sees not as man sees; man looks on the outward appearance, but the Lord looks on the heart.”
This must be an important lesson for us when we have to choose a person to be the leader for our community or the spouse to be our partner for the rest of our life. Many of us wrongly chose them and must endure greatly because we used human standards to choose, such as: beauty, richness, power, fame, smooth-talking… To choose right, we must follow God’s standard, and the most important factor is to fear the Lord. If the one we chose, truly revered God, he shall also keep His Law and love us; but if he didn’t revere God, what shall keep him in His way? He can violate all laws and cares for nobody except himself.
1.2/ God selected Jesse’s youngest son, a shepherd, to be a king: After Jesse made seven of his sons to pass before Samuel, Samuel said to Jesse, “The Lord has not chosen these.”And Samuel asked Jesse, “Are all your sons here?” Jesse said, “There remains yet the youngest, but behold, he is keeping the sheep.” And Samuel said to Jesse, “Send and fetch him; for we will not sit down till he comes here.”And Jesse sent people to bring his youngest in.
(1) David’s qualities: The author described David: “Now he was ruddy, and had beautiful eyes, and was handsome.” So, his outward appearance is also acceptable; but his inward heart is the factor that matters to God. He sees and understands David’s soul; he always reveres God and cares for His people. This selection is verified because David became the most famous king in Jewish history.
(2) Samuel anointed him to be a king: The Lord said to Samuel, “Arise, anoint him; for this is he.”Then Samuel took the horn of oil, and anointed him in the midst of his brothers; and the Spirit of the Lord came mightily upon David from that day forward.
2/ Gospel: The Son of man is lord even of the Sabbath.
2.1/ The Pharisees accused Jesus’ disciples that they violated the Sabbath’s rules: Mark briefly reported the reason of the Pharisees’ accusation: “One Sabbath he (Jesus) was going through the grainfields; and as they made their way his disciples began to pluck heads of grain.And the Pharisees said to him, “Look, why are they doing what is not lawful on the sabbath?””
There are 39 articles related to the keeping of the Sabbath. Jesus’ disciples violated 4 rules among them: First, they were condemned of harvesting on the Sabbath by plucking heads of grain. Secondly, they ground grains by rolling them in their hands. Thirdly, they winnowed grains when they blew the chaffs out of their hands. Lastly, they prepared food by making grains ready to eat.
We can shake our head because of the tedium of their laws; but to the Rabbi, they are sins of the Sabbath and they belong to the third commandment. These sins can lead to death. That is the reason why the Pharisees accused Jesus’ disciples.
2.2/ Jesus defended his disciples: First, Jesus gave them a special case which was reported in the Old Testament. Next, he reminded them of the principle that guides all the laws. Lastly, he clearly stated that Law is for people, not for God.
(1) King David’s special case (cf. 1 Sam 21:1-6): Jesus said to them: “Have you never read what David did, when he was in need and was hungry, he and those who were with him:how he entered the house of God, when Abiathar was high priest, and ate the bread of the Presence, which it is not lawful for any but the priests to eat, and also gave it to those who were with him?” What Jesus meant is these people may violate the Law to protect their life. For example, when people are in danger of death, they can steal food to eat to protect their life.
(2) Sabbath’s principle: Jesus continued: “The Sabbath was made for man, not man for the Sabbath;so the Son of man is lord even of the Sabbath.”
The Law, in general, is given to serve and to protect people. The principle behind the third commandment is to help people to have time for God and to rest themselves. People need to use the Sabbath for their spiritual needs, such as: to worship, to pray and to learn Scripture. They also need to rest because their body can’t constantly work.
(3) The Law is for human beings, not for God: The Sabbath’s laws existed after God created the world and is only for human beings. Jesus is God and the laws have no effect on him.

III. APPLICATION IN LIFE:
– Human dignity is very precious to God. He sacrificed His only Son to save us from the slavery of the Law, sin and death.
– We should imitate God, by not judging according to outward appearance; but inward virtues.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP