Bài đọc: Isa 40:1-11; Mt 18:12-14.
1/ Bài đọc I: 1 Thiên Chúa anh em phán: “Hãy an ủi, an ủi dân Ta:
2 Hãy ngọt ngào khuyên bảo Giê-ru-sa-lem, và hô lên cho Thành: thời phục dịch của Thành đã mãn, tội của Thành đã đền xong, vì Thành đã bị tay ĐỨC CHÚA giáng phạt gấp hai lần tội phạm.” 3 Có tiếng hô: “Trong sa mạc, hãy mở một con đường cho ĐỨC CHÚA,
giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng cho Thiên Chúa chúng ta.
4 Mọi thung lũng sẽ được lấp đầy, mọi núi đồi sẽ phải bạt xuống,
nơi lồi lõm sẽ hoá thành đồng bằng, chốn gồ ghề nên vùng đất phẳng phiu.
5 Bấy giờ vinh quang ĐỨC CHÚA sẽ tỏ hiện, và mọi người phàm sẽ cùng được thấy
rằng miệng ĐỨC CHÚA đã tuyên phán.”
6 Có tiếng nói: “Hãy hô lên!” Tôi thưa: “Phải hô lên điều gì?”
– “Người phàm nào cũng đều là cỏ, mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội.
7 Cỏ héo, hoa tàn khi thần khí ĐỨC CHÚA thổi qua. Phải, dân là cỏ: 8 cỏ héo, hoa tàn,
nhưng lời của Thiên Chúa chúng ta đời đời bền vững.”
9 Hỡi kẻ loan tin mừng cho Xi-on, hãy trèo lên núi cao. Hỡi kẻ loan tin mừng cho Giê-ru-sa-lem,
hãy cất tiếng lên cho thật mạnh. Cất tiếng lên, đừng sợ, hãy bảo các thành miền Giu-đa rằng:
“Kìa Thiên Chúa các ngươi!” 10 Kìa ĐỨC CHÚA quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn chủ quyền.
Bên cạnh Người, này công lao lập được, trước mặt Người, đây sự nghiệp làm nên.
11 Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay.
Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt.
2/ Phúc Âm: 12 “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?
13 Và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc.
14 Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Tha thứ
Con người thường có khuynh hướng yêu những người đáng yêu và lọai bỏ những người đáng ghét; nhưng nếu con người cứ theo khuynh hướng này, thì chẳng mấy chốc con người sẽ hết người để yêu, vì người nào cũng là tập hợp của cả cái đáng yêu và cái đáng ghét. Một tình yêu chân thật đòi mọi người phải biết yêu thương tha thứ cho tha nhân như Thiên Chúa luôn yêu thương tha thứ cho con người.
Các Bài đọc hôm nay đều xoay quanh chủ đề yêu thương và tha thứ. Trong Bài đọc I, Tiên Tri Isaiah ví Thiên Chúa như Mục Tử: Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu đặt câu hỏi cho khán giả: “Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?” Một con chiên lạc có thể không gây sự quan tâm cho con người, nhưng là một quan tâm cho Thiên Chúa. Chúa Giêsu chính là Mục Tử Tốt Lành, Ngài xuống trần để tìm những chiên lạc về cho Thiên Chúa.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Mọi người đã xúc phạm đến Thiên Chúa.
1.1/ Dân chúng bị lưu đày vì đã xúc phạm đến Thiên Chúa: Đền Thờ bị phá hủy, Thành Jerusalem bị san phẳng, vua quan và dân chúng bị lưu đày vì đã phạm tội và khinh thường những lời Chúa cảnh cáo qua các tiên tri. Chúa có quyền ngỏanh mặt để kẻ thù trừng trị đích đáng dân phản nghịch; nhưng Ngài không nỡ để dân phải chết, vì Ngài là Thiên Chúa yêu thương. Ngài phải sửa phạt để thanh luyện tội lỗi, nhưng luôn quan tâm và gởi các sứ giả đến khích lệ dân trong thời gian lưu đày, như trình thuật của Tiên Tri Isaiah hôm nay: “Thiên Chúa anh em phán: “Hãy an ủi, an ủi dân Ta: Hãy ngọt ngào khuyên bảo Jerusalem, và hô lên cho Thành: thời phục dịch của Thành đã mãn, tội của Thành đã đền xong, vì Thành đã bị tay Đức Chúa giáng phạt gấp hai lần tội phạm.”” Thành ở đây là Jerusalem, được nhân cách hóa để chỉ Israel.
1.2/ Tội sẽ được tha nếu dân biết ăn năn xám hối:
(1) Dân phải chuẩn bị đường cho Chúa tới: Vì dân đã phạm tội nên Thiên Chúa rời xa họ. Để được Thiên Chúa trở lại, họ phải thanh tẩy mọi tội lỗi đã xúc phạm đến Ngài; vì Thiên Chúa là Đấng Thánh Thiện, Ngài không thể ở trong những tâm hồn tội lỗi. Thiên Chúa gởi sứ giả của Ngài tới tận nơi lưu đày để kêu gọi và giúp dân ăn năn trở lại. TT Isaiah tường thuật: “Có tiếng hô: “Trong sa mạc, hãy mở một con đường cho Đức Chúa, giữa đồng hoang, hãy vạch một con lộ thẳng băng cho Thiên Chúa chúng ta. Mọi thung lũng sẽ được lấp đầy, mọi núi đồi sẽ phải bạt xuống, nơi lồi lõm sẽ hoá thành đồng bằng, chốn gồ ghề nên vùng đất phẳng phiu. Bấy giờ vinh quang Đức Chúa sẽ tỏ hiện, và mọi người phàm sẽ cùng được thấy rằng miệng Đức Chúa đã tuyên phán.””
(2) Tội nặng nhất là tội không biết kính sợ Thiên Chúa: Trong hầu hết các Sách Khôn Ngoan, các tác giả đều tuyên xưng: “Kính sợ Đức Chúa là nguồn gốc mọi khôn ngoan.” Vì thế, không biết kính sợ Thiên Chúa là nguồn gốc của mọi điên rồ. Đọan văn kế tiếp nói lên sự rồ dại của con người: “Có tiếng nói: “Hãy hô lên!” Tôi thưa: “Phải hô lên điều gì?” “Người phàm nào cũng đều là cỏ, mọi vẻ đẹp của nó như hoa đồng nội. Cỏ héo, hoa tàn khi thần khí Đức Chúa thổi qua. Phải, dân là cỏ: cỏ héo, hoa tàn, nhưng lời của Thiên Chúa chúng ta đời đời bền vững.””
Con người là cỏ hoa mà nghĩ mình sống không cần đến Thiên Chúa. Ngay từ đầu Sách, Tiên Tri đã kết án sự rồ dại này, và coi dân phản nghịch còn thua lòai bò lừa: “Trời hãy nghe đây, đất lắng tai nào, vì Đức Chúa phán: “Ta đã nuôi nấng đàn con, cho chúng nên khôn lớn, nhưng chúng đã phản nghịch cùng Ta. Con bò còn biết chủ, con lừa còn biết cái máng cỏ nhà chủ nó. Nhưng Israel thì không biết, dân Ta chẳng hiểu gì” (Isa 1:2-3).
1.3/ Thiên Chúa sẽ đón nhận và chăn dắt dân nếu họ biết ăn năn trở lại: Thời gian Lưu Đày là thời gian thuận tiện để Israel biết ăn năn xét mình, và nhận ra họ không thể sống mà không có sự hiện diện của Thiên Chúa. Khi họ biết phục tùng Thiên Chúa, Ngài sẽ làm cho họ những điều mà họ không bao giờ ngờ tới; vì Ngài nắm trong tay mọi chủ quyền. Tiên Tri Isaiah nhìn thấy trước 2 điều sẽ xảy ra khi dân biết ăn năn trở lại:
(1) Tương lai gần: Chúa sẽ cho dân hồi hương để tái thiết lại Đền Thờ và xứ sở: “Hỡi kẻ loan tin mừng cho Sion, hãy trèo lên núi cao. Hỡi kẻ loan tin mừng cho Jerusalem, hãy cất tiếng lên cho thật mạnh. Cất tiếng lên, đừng sợ, hãy bảo các thành miền Judah rằng: “Kìa Thiên Chúa các ngươi!” Kìa Đức Chúa quang lâm hùng dũng, tay nắm trọn chủ quyền. Bên cạnh Người, này công lao lập được, trước mặt Người, đây sự nghiệp làm nên.”
(2) Tương lai xa: Chúa sẽ gởi Đấng Thiên Sai đến để cai trị dân Ngài: “Như mục tử, Chúa chăn giữ đoàn chiên của Chúa, tập trung cả đoàn dưới cánh tay. Lũ chiên con, Người ấp ủ vào lòng, bầy chiên mẹ, cũng tận tình dẫn dắt.”
2/ Phúc Âm: Cha của anh em không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.
Con người có thể đặt câu hỏi: Làm sao Thiên Chúa có thể biết và quan tâm đến tất cả mọi người trong thế giới này? Chỉ trong 3 câu ngắn ngủi của Tin Mừng Matthêu, Chúa Giêsu cho chúng ta thấy quyền năng và sự quan tâm của Thiên Chúa đến tất cả mọi người.
2.1/ Thiên Chúa luôn tìm kiếm, dù chỉ một con chiên lạc: Chúa Giêsu đặt câu hỏi với con người: “Anh em nghĩ sao? Ai có một trăm con chiên mà có một con đi lạc, lại không để chín mươi chín con kia trên núi mà đi tìm con chiên lạc sao?” Đối với con người, một con chiên lạc không đáng kể gì, vì vẫn còn 99 con chiên khác; nhất là đối với những con chiên không chịu vâng lời, cố tình đi lạc. Nhưng đối với Thiên Chúa, Ngài để 99 con chiên lại để đi tìm con chiên lạc, cho đến khi tìm được.
2.2/ Ngài vui mừng khi tìm thấy con chiên lạc: Không những đi tìm con chiên lạc, “và nếu may mà tìm được, thì Thầy bảo thật anh em, người ấy vui mừng vì con chiên đó, hơn là vì chín mươi chín con không bị lạc. Cũng vậy, Cha của anh em, Đấng ngự trên trời, không muốn cho một ai trong những kẻ bé mọn này phải hư mất.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Thế giới hôm nay đề cao chủ nghĩa cá nhân: chỉ quan tâm đến những gì ích lợi cho mình, và gạt bỏ những gì gây gánh nặng cho cuộc sống: người già, bệnh nhân, kẻ thù. Nếu Thiên Chúa cũng lọai bỏ như con người, làm sao chúng ta có cơ hội được cứu độ?
– Như lời Kinh Lạy Cha chúng ta đọc hằng ngày: “Xin tha nợ chúng con, như chúng con cũng tha cho những người có lỗi với chúng con;” chúng ta phải tha thứ cho nhau trước khi xứng đáng được Thiên Chúa tha thứ.
– Cách tốt nhất để dễ tha thứ cho tha nhân là năng lãnh nhận Bí-tích Hòa Giải. Mỗi khi xét mình trước khi xưng tội, chúng ta nhận ra rất nhiều cái đáng ghét nơi con người của mình. Điều này làm chúng ta nhìn lỗi lầm của tha nhân với lòng bao dung hơn, vì họ cũng yếu đuối tội lỗi như mình. Người không năng xét mình xưng tội rất dễ kết án tha nhân, vì họ tưởng mình không có tội.
Tuesday – Second Week – Advent
Readings: Isa 40:1-11; Mt 18:12-14.
Reading 1 (Isa 40:1-11):
Comfort, give comfort to my people, says your God.
Speak tenderly to Jerusalem, and proclaim to her
that her service is at an end, her guilt is expiated;
Indeed, she has received from the hand of the LORD
double for all her sins.
A voice cries out: In the desert prepare the way of the LORD!
Make straight in the wasteland a highway for our God!
Every valley shall be filled in,
every mountain and hill shall be made low;
The rugged land shall be made a plain,
the rough country, a broad valley.
Then the glory of the LORD shall be revealed,
and all people shall see it together;
for the mouth of the LORD has spoken.
A voice says, “Cry out!”
I answer, “What shall I cry out?”
“All flesh is grass, and all their glory like the flower of the field.
The grass withers, the flower wilts,
when the breath of the LORD blows upon it.
So then, the people is the grass.
Though the grass withers and the flower wilts,
the word of our God stands forever.”
Go up onto a high mountain,
Zion, herald of glad tidings;
Cry out at the top of your voice,
Jerusalem, herald of good news!
Fear not to cry out
and say to the cities of Judah:
Here is your God!
Here comes with power
the Lord GOD,
who rules by his strong arm;
Here is his reward with him,
his recompense before him.
Like a shepherd he feeds his flock;
in his arms he gathers the lambs,
Carrying them in his bosom,
and leading the ewes with care.
Gospel (Mt 18:12-14):
Jesus said to his disciples:
“What is your opinion?
If a man has a hundred sheep and one of them goes astray,
will he not leave the ninety-nine in the hills
and go in search of the stray?
And if he finds it, amen, I say to you, he rejoices more over it
than over the ninety-nine that did not stray.
In just the same way, it is not the will of your heavenly Father
that one of these little ones be lost.”
________________________________________
I. THEME: Forgiveness
We have a tendency to love those who are good and to discard those who are bad or have nothing to love; but if we follow this tendency, sooner or later, we have no one to love because human beings are the combination of good and bad qualities. A true love requires one to accept people as they are and to forgive them as God loves and forgives us.
Today readings rotate around the themes of love and of forgiveness. In the first reading, the prophet Isaiah compared God as the Good Shepherd, who “will feed his flock like a shepherd, he will gather the lambs in his arms, he will carry them in his bosom, and gently lead those that are with young.” In the Gospel, Jesus proved himself as the Good Shepherd by putting out the question: “What do you think? If a man has a hundred sheep, and one of them has gone astray, does he not leave the ninety-nine on the mountains and go in search of the one that went astray?” A lost sheep couldn’t be a concern for men but is a concern for God. Jesus came to this world to look for sinners and brings them back to God.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: All have sinned against God.
1.1/ The reason of the exile: God was torn between either to let the enemies completely destroyed the Israelites because of their sins, or to punish them on exile with a hope that some of them will recognize their sins and come back to Him. To completely destroy them is so easy to do; but to patiently instruct them is hard to do because it requires time, effort, and His dependence on human beings. Out of His love, God chose the second solution, He must punish them but will forgive if they repent. Before the exile, God sent His prophets to them to reveal their sins and to threaten them with war, famine, and exile. During the exile, He changed His tactics by sending His prophets to console and to encourage people so that they won’t lose their hope.
Jerusalem is personified to indicate the Israelites. The prophet’s duty is to comfort, not to threaten them anymore. This duty isn’t easy to do for the prophet after he witnessed what the Israelites did to God and to him. The prophet must comfort people with tender words, not harsh words as before the exile. God’s way of educating people requires both hard and tender words, both punishment and forgiveness. The prophet must announce three things: first, her warfare is ended; second, her iniquity is pardoned; and third, she has received from the LORD’s hand double for all her sins. The last thing isn’t clear to understand some understand as God punished the Israelites twice as much of her sins. This understanding violates God’s justice. Matthew Henry understands as the coming Messiah will forgive not only people’s past sins but also their future sins.
1.2/ Sins will be forgiven if people repented.
(1) People must prepare a way for God to come to them: God left people because they sinned against Him. In order for God to come back, people must be purified from all of their sins; because God is the Most Holy One, He can’t live in a sinful soul. God sent His prophets to the exile people to call people to repent and to help them to prepare a way for God to come back. The prophet Isaiah proposed a proper way for people to follow: “make straight in the desert a highway for our God. Every valley shall be lifted up, and every mountain and hill be made low; the uneven ground shall become level, and the rough places a plain. And the glory of the LORD shall be revealed, and all flesh shall see it together, for the mouth of the LORD has spoken.” We already explained this way in detail on the second Sunday of Advent.
(2) The most serious sin is not to love and to revere God above all things: In all Wisdom Books, the authors declared many times this sentence: “To fear God is the source of all wisdom.” Therefore, to despite God is the source of all foolishness. The prophet Isaiah reminded the Israelites of their foolishness in this passage: “A voice says, “Cry!” And I said, “What shall I cry?” All flesh is grass, and all its beauty is like the flower of the field. The grass withers, the flower fades, when the breath of the LORD blows upon it; surely the people is grass. The grass withers, the flower fades; but the word of our God will stand forever.”
People are flowers and grass; they depend on God’s rain. People have this absurd thought when they think they can live without God. From the beginning, God condemned such a thought: “Hear, O heavens, and give ear, O earth; for the LORD has spoken: “Sons have I reared and brought up, but they have rebelled against me. The ox knows its owner, and the ass its master’s crib; but Israel does not know, my people does not understand”” (Isa 1:2-3).
1.3/ God will receive the Israelites back if they sincerely repent: The exile was necessary time for the Israelites to examine their conscience and to recognize that they couldn’t live without God’s presence. When they repented and obeyed God, He will do two things for them which they never dare to think about them:
(1) In the close future: God will set them free from the exile and let them to return to their country to rebuild the Temple and to establish their nation.
(2) In the distant future: God will send His Messiah to govern His people: “He will feed his flock like a shepherd, he will gather the lambs in his arms, he will carry them in his bosom, and gently lead those that are with young.”
2/ Gospel: “It is not the will of my Father who is in heaven that one of these little ones should perish.”
Many people ask, “How can God know and care for all people of this world?” Only in three short sentences of Matthew’s Gospel, Jesus showed God’s power and concern for all.
2.1/ God always looks for lost sheep, even only one: Jesus put out this question to his audience: “What do you think? If a man has a hundred sheep, and one of them has gone astray, does he not leave the ninety-nine on the mountains and go in search of the one that went astray?” To a man, a lost sheep is nothing, since he still has other ninety-nine sheep; especially if the one who intentionally got lost. To God, He will let ninety-nine there and look for the lost one until He will find it.
2.2/ God is happy when He found the lost sheep: God isn’t only looking for the lost sheep; “and if he finds it, truly, I say to you, he rejoices over it more than over the ninety-nine that never went astray. So, it is not the will of my Father who is in heaven that one of these little ones should perish.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– The modern world esteems individualism, they only concern with what will benefit them and discard what are heavy burden for them, such as: the elders, the terminated diseases, and the enemy. If God behaves the same, we won’t have a chance to be saved.
– We pray the Our Father everyday which said: “Forgive us as we also forgive those who sinned against us.” We must forgive others in order to receive God’s forgiveness.
– The best way to forgive is to often receive the sacrament of Reconciliation. Every time we examine our conscience, we recognize many bad habits in ourselves. This will help us to see others’ sins with compassion, since they are also weak like us. Those who don’t often examine their conscience easily condemn others because they think they have no weakness.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP