Lễ Thánh Anrê Tông Đồ (Ngày 30 tháng 11)
Bài đọc: Rom 10:9-18; Mt 4:18-22.
1/ Bài đọc I: 9 Nếu miệng bạn tuyên xưng Đức Giê-su là Chúa, và lòng bạn tin rằng Thiên Chúa đã làm cho Người sống lại từ cõi chết, thì bạn sẽ được cứu độ.
10 Quả thế, có tin thật trong lòng, mới được nên công chính; có xưng ra ngoài miệng, mới được ơn cứu độ.
11 Kinh Thánh nói: Mọi kẻ tin vào Người sẽ không phải thất vọng.
12 Như vậy, không có sự khác biệt giữa người Do-thái và người Hy-lạp, vì tất cả đều có cùng một Chúa, là Đấng quảng đại đối với tất cả những ai kêu cầu Người.
13 Vì: Tất cả những ai kêu cầu danh Đức Chúa sẽ được cứu thoát.
14 Thế nhưng làm sao họ kêu cầu Đấng họ không tin? Làm sao họ tin Đấng họ không được nghe? Làm sao mà nghe, nếu không có ai rao giảng?
15 Làm sao mà rao giảng, nếu không được sai đi? Như có lời chép: Đẹp thay bước chân những sứ giả loan báo tin mừng!
16 Nhưng không phải mọi người đều đã vâng theo Tin Mừng; chính ngôn sứ I-sai-a đã nói: Lạy Đức Chúa, ai đã tin khi nghe chúng con giảng?
17 Ấy vậy, có đức tin là nhờ nghe giảng, mà nghe giảng là nghe công bố lời Đức Ki-tô.
18 Nhưng tôi xin hỏi: Phải chăng họ đã không được nghe giảng? Có chứ!
Tiếng các ngài đã dội khắp hoàn cầu,
và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển.
2/ Phúc Âm: 18 Người đang đi dọc theo biển hồ Ga-li-lê, thì thấy hai anh em kia, là ông Si-môn, cũng gọi là Phê-rô, và người anh là ông An-rê, đang quăng chài xuống biển, vì các ông làm nghề đánh cá.
19 Người bảo các ông: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.”
20 Lập tức hai ông bỏ chài lưới mà đi theo Người.
21 Đi một quãng nữa, Người thấy hai anh em khác con ông Dê-bê-đê, là ông Gia-cô-bê và người em là ông Gio-an. Hai ông này đang cùng với cha là ông Dê-bê-đê vá lưới ở trong thuyền. Người gọi các ông.
22 Lập tức, các ông bỏ thuyền, bỏ cha lại mà theo Người.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Đẹp thay bước chân những sứ giả loan báo Tin Mừng!
Thánh Anrê Tông Đồ, con của ông Jonah hay John (Mt 16:17; Jn 1:42), sinh tại Bethsaida, miền Galilee (Jn 1:44). Ngài là anh em với thánh Phêrô (Mt 10:2; Jn 1:40). Cả hai anh em đều làm nghề đánh cá, và khi được gọi bởi Chúa Giêsu, hai anh em đang sống chung một nhà tại Capernaum (Mk 1:21, 29).
Tin Mừng Thứ Tư cho chúng ta biết Anrê lúc đầu là môn đệ của John Baptist, và sau lời làm chứng của thầy mình, Anrê đã đi theo Chúa Giêsu (Jn 1:35-40). Sau khi nhận ra Chúa Giêsu chính là Đấng Thiên Sai, ông vội vã giới thiệu Ngài cho Phêrô, em mình (Jn 1:41), và cả hai trở thành những môn đệ của Đức Kitô. Hai ông bỏ mọi sự để đi theo Chúa Giêsu (Mt 4:19-20; Mk 1:17-18; Lk 5:11).
Tên của hai anh em được liệt kê vào Nhóm Mười Hai Tông-đồ trong Tin Mừng Nhất Lãm và CVTĐ (Mt 10:2-4; Mk 3:16-19; Lk 6:14-16; Acts 1:13). Anrê luôn được kể là một trong bốn môn đệ đầu tiên. Trong Tin Mừng Nhất Lãm, Anrê chỉ được nhắc tới một lần cùng với Phêrô, Giacôbê và Gioan, khi các ông hỏi Chúa Giêsu về ngày mà Đền Thờ Jerusalem bị phá hủy. Trong Phúc Âm Gioan, Anrê là người được nhắc tới trong phép lạ hóa bánh ra nhiều để nuôi 5,000 người ăn (Jn 6:8-9), và khi một số người Hy-lạp đến với Philip để xin cho họ gặp Chúa Giêsu, Philip đã chuyển lời của họ cho Anrê (Jn 12:20-22).
Khi các Tông-đồ bắt đầu nhận lệnh đi khắp tứ phương rao giảng Tin Mừng, thánh Jerome cho biết thánh Anrê lúc đầu đã đi rao giảng tại Cappadocia, Galatia, Bithynia, và trong vùng sa mạc Scythia; sau đó ngài tới Byzantium, Macedonia, Thessaly và Achaia. Truyền thống tin ngài bị đóng đinh bởi Aegeas, Thống Đốc Rôma, tại Patrae trong miền Achaia. Cuộc tử đạo của ngài xảy ra dưới thời hoàng-đế Nero (ngày 30 tháng 11 năm 60 AD). Di hài của ngài lúc đầu được giữ ở Constantinople, khi thành phố này bị chiếm bởi người Pháp vào đầu thế kỷ 13, đức hồng y Phêrô của Capua đã mang di hài của ngài về Ý và đặt trong thánh đường Amalfi. Thánh Anrê được tôn làm quan thầy của Sô Viết và Tô Cách Lan.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Tiếng các ngài đã dội khắp hoàn cầu, và thông điệp loan đi tới chân trời góc biển.
1.1/ Lời Kinh Thánh giúp con người nhận ra sự thật và tin tưởng nơi Thiên Chúa: Trình thuật hôm nay tiếp tục những gì thánh Phaolô đã trình bày trong những chương trước về đề tài con người được nên công chính là do bởi niềm tin vào Đức Kitô, chứ không do bởi việc giữ cẩn thận các Lề Luật. Ngay trong câu đầu tiên, thánh Phaolô đã trình bày về việc làm sao con người có thể tin tưởng nơi Thiên Chúa: “Vậy Kinh Thánh nói gì? Thưa: Lời Thiên Chúa ở gần bạn, ngay trên miệng, ngay trong lòng. Lời đó chính là lời chúng tôi rao giảng để khơi dậy đức tin.”
Thánh Phaolô muốn nhấn mạnh hai điều trong câu này: thứ nhất, Thiên Chúa là tác nhân chính, Ngài đã đặt Lời vào trong con người; thứ hai, Phaolô chỉ là người cộng tác với Thiên Chúa trong việc rao giảng để khơi dậy đức tin nơi người nghe. Phaolô trích dẫn Sách Đệ Nhị Luật 30:14 theo văn bản của MT. Có sự khác biệt giữa Bản Bảy Mươi và Bản MT: Bản Bảy Mươi có thêm câu “và ngay trên tay bạn;” có lẽ tác giả của Bản Bảy Mươi cũng muốn đến sự liên hệ giữa đức tin và hành động để biểu lộ đức tin. Theo Phaolô, con người phải tin Đức Kitô trong lòng và tuyên xưng ngoài miệng: Ngài đã được Thiên Chúa sai đến với con người để chịu chết và đã sống lại, thì mới được hưởng ơn cứu độ.
1.2/ Thiên Chúa thương xót tất cả những ai tin tưởng nơi Ngài: Ơn cứu độ của Thiên Chúa được mở rộng cho tất cả những ai tin và kêu cầu danh của Ngài; chứ không phải chỉ giới hạn trong vòng dân tộc Do-thái như nhiều người lầm tưởng. Phaolô trích dẫn các Sách Tiên Tri, Isaiah 28:16 trong câu 11, và Joel 2:32 trong câu 13, để nói lên sự thật này. Đây là điều hợp lý và chứng tỏ tình yêu Thiên Chúa dành cho mọi người. Phaolô kết luận: “Như vậy, không có sự khác biệt giữa người Do-thái và người Hy-lạp, vì tất cả đều có cùng một Chúa, là Đấng quảng đại đối với tất cả những ai kêu cầu Người.”
2/ Phúc Âm: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá.”
2.1/ Chúa Giêsu mời gọi 4 môn đệ đầu tiên đi theo Ngài: Chúa Giêsu mời gọi các ông hướng tới sứ vụ cao trọng hơn: mang ánh sáng chân lý của Thiên Chúa và ơn cứu độ đến cho con người. Thoạt nghe trình thuật của Matthew, chúng ta có thể thắc mắc: Làm sao 4 môn đệ đầu tiên này có thể đáp trả lời mời gọi của Chúa Giêsu cách dứt khoát và nhanh chóng như thế? Bốn ông đều chắc chắn đã có cơ hội nghe Chúa Giêsu rao giảng trong hội đường Capernaum và chung quanh vùng Biển Hồ Galilee, đã chứng kiến các phép lạ Ngài làm, đã nghe dân chúng bàn tán về Ngài… Tất cả những điều này làm các ông phải suy nghĩ nhiều đêm, để rồi hôm nay, khi Ngài chính thức mời gọi: “Các anh hãy theo tôi, tôi sẽ làm cho các anh thành những kẻ lưới người như lưới cá;” các ông mới có thể bỏ mọi sự đi theo Ngài.
2.2/ Các môn đệ phải dứt khoát đáp trả: Tuy thế, phản ứng dứt khoát của các tông đồ cũng làm cho chúng ta phải kinh ngạc. Nghề nghiệp không dễ bỏ vì nó liên quan đến vần đề sinh sống. Các ông chắc cũng thắc mắc: “Bỏ nghề rồi làm gì ăn?” Bỏ cha già ở lại trên thuyền với lưới rách còn khó hơn. Ơn sinh thành phải đền trả. Giờ đã đến lúc người cha già yếu phải sống nương tựa vào sức mạnh của con, thế mà hai người con khỏe mạnh đành lòng để cha già ở lại để bước theo Đức Kitô! Hơn nữa, chắc họ cũng phải nhìn lại con người mình và tự hỏi: Làm sao một dân thuyền chài có thể mang ánh sáng chân lý tới cho con người? Chính họ cần được ánh sáng chân lý chiếu soi trước hết.
Các ông có can đảm bước đi theo tiếng gọi của Chúa Giêsu vì các ông được soi sáng để nhận ra đâu là điều quan trọng trong cuộc đời. Các ông đi theo Chúa Giêsu vì các ông nhận ra có những điều trong cuộc đời cao trọng hơn là nghề nghiệp và sự đáp trả công ơn sinh thành bằng việc giúp đỡ phần xác. Chúa Giêsu phải có những điều có thể lấp đầy những nỗi khao khát trong tâm hồn các ông. Các ông thấy dân chúng lũ lượt và nhiệt thành đến với Chúa Giêsu để nghe Ngài dạy dỗ và chữa lành. Các ông cảm thấy hãnh diện được trở thành môn đệ của Chúa Giêsu, và việc tham gia vào sứ vụ cứu độ của Chúa phải là điều đáng ao ước hơn cả.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Trong cuộc đời, có những điều quan trọng hơn là công việc làm. Chúng ta hãy noi gương thánh Anrê để đi tìm sự thật, và sau khi đã tìm thấy, loan báo sự thật này cho mọi người.
– Trong tiến trình đem con người đến với Thiên Chúa, con người chỉ là khí cụ Thiên Chúa dùng để rao giảng. Để con người hoán cải và tin vào Thiên Chúa, con người cần ơn thánh hoạt động cả bên trong lẫn bên ngoài.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Feast of Saint Andrew, apostle
Viết bởi Lan Hương
Readings: Rom 10:9-18; Mt 4:18-22.
Reading 1: Brothers and sisters:
If you confess with your mouth that Jesus is Lord
and believe in your heart that God raised him from the dead,
you will be saved.
For one believes with the heart and so is justified,
and one confesses with the mouth and so is saved.
The Scripture says,
No one who believes in him will be put to shame.
There is no distinction between Jew and Greek;
the same Lord is Lord of all,
enriching all who call upon him.
For everyone who calls on the name of the Lord will be saved.
But how can they call on him in whom they have not believed?
And how can they believe in him of whom they have not heard?
And how can they hear without someone to preach?
And how can people preach unless they are sent?
As it is written,
How beautiful are the feet of those who bring the good news!
But not everyone has heeded the good news;
for Isaiah says, Lord, who has believed what was heard from us?
Thus faith comes from what is heard,
and what is heard comes through the word of Christ.
But I ask, did they not hear?
Certainly they did; for their voice has gone forth to all the earth, and their words to the ends of the world.
Gospel: As Jesus was walking by the Sea of Galilee, he saw two brothers,
Simon who is called Peter, and his brother Andrew,
casting a net into the sea; they were fishermen.
He said to them,
“Come after me, and I will make you fishers of men.”
At once they left their nets and followed him.
He walked along from there and saw two other brothers,
James, the son of Zebedee, and his brother John.
They were in a boat, with their father Zebedee, mending their nets.
He called them, and immediately they left their boat and their father and followed him.
________________________________________
I. THEME: “How beautiful are the feet of those who preach Good News!”
St. Andrew the apostle was Jonah or John’s son (Mt 16:17; Jn 1:42), was born at Bethsaida, in Galilean region (Jn 1:44). He was St. Peter’s older brother (Mt 10:2; Jn 1:40). Both of them were fishermen; when they were called by Christ, they were living together in a house at Capernaum (Mk 1:21, 29).
The Fourth Gospel let us know Andrew was at first John Baptist’s disciple, and after his master’s witness, Andrew followed Jesus (Jn 1:35-40). After Andrew recognized Jesus was the Messiah, he quickly introduced Jesus to Peter, his brother (Jn 1:41), and both of them became Jesus’ disciples. They gave up everything to follow him (Mt 4:19-20; Mk 1:17-18; Lk 5:11).
Their names were listed on the Twelves apostles in Synoptic Gospels and the Acts (Mt 10:2-4; Mk 3:16-19; Lk 6:14-16; Acts 1:13). Andrew was always mentioned as one of the first four disciples. In Synoptic Gospel, Andrew was mentioned only once together with Peter, James and John when they asked Jesus about the day that the temple will be destroyed. In the Fourth Gospel, Andrew was mentioned in the Feeding of the Five Thousand miracle (Jn 6:8-9); and when some of the Greeks came to Philip to request to see Jesus, Philip sent their words to Andrew (Jn 12:20-22).
When all the apostles received Jesus’ command and spread out to proclaim the Good News, St. Jerome let us know Andrew at first went to preach at Cappadocia, Galatia, Bithynia, and the Scythian desert; after that he went to Byzantium, Macedonia, Thessaly and Achaia. The tradition believed he was crucified under Aegeas, Roman chief officer, at Patrae in Achaia. His martyrdom happened under Nero, Roman emperor on November 30, 60 A.D.. His body at first was kept at Constantinople. When this city was conquered by Frances at the beginning of 13th century, Cardinal Peter of Capua brought his body to Italy and put it in the church at Amalfi. St. Andrew was regarded as the patrol saint of the Soviet Union and the Scotland.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Their voice has gone out to all the earth, and their words to the ends of the world.
1.1/ The words of Scripture help people to recognize the truth and to believe in God: Today passage continued what St. Paul discussed on the previous chapters about the theme “people were made righteous by their faith in Christ, not by doing the works of the law.” Right on the first sentence, St. Paul showed how people can believe in God: “But what saith it? The word is nigh thee, even in thy mouth, and in thy heart: that is, the word of faith, which we preach” (Rom 10:8).
St. Paul would like to emphasize two things in this sentence. First, God is the first cause, He put the word inside people. Second, Paul is only the cooperator with God by preaching to arouse faith in audience. Paul cited Deuteronomy 30:14 of MT. There is a difference between the Septuagint and the MT: the Septuagint added “and right on your hand;” the author of the LXX might want to emphasize the relationship between faith and action to express one’s faith. According to Paul, one must believe in Christ in his heart and confess him with his lips that Jesus is Lord, in order to inherit salvation.
1.2/ God has compassion on all who trust in Him: God’s salvation is opened up to all who believe and call upon His name; not only limitted in the Jewish circle as someone have thought. St. Paul cited Isaiah 28:16 in verse 11, and Joel 2:32 in verse 13, to prove this truth. This is logical and shows God’s love for all people. And Paul concluded: “For there is no distinction between Jew and Greek; the same Lord is Lord of all and bestows his riches upon all who call upon him.”
2/ Gospel: “Follow me, and I will make you fishers of men.”
2.1/ Jesus called the first four disciples to follow him: Jesus invited them to pay attention to a higher mission which is to bring God’s truth and salvation to all humankind. When we at first listened to Matthew’s report, we wonder how these four disciples could respond to Jesus’ invitation quickly and at once.
These four men certainly had opportunities to hear Jesus preached in Capernaum synagogue and surrounding region of Galilee; to witness miracles Jesus performed; to listen to what people talked about him… All these made the four men to ponder many nights, so that when Jesus officially called them: “Follow me, and I will make you fishers of men;” they immediately gave up everything to follow him.
2.2/ The disciples must respond at once: However, their responses still startle us. Their careers are not easy to give up because they are related to earn money for living. They probably asked themselves, “if we gave up our careers, what will we do for living?” Moreover, to leave their father with torn nets on the boat is even more difficult. Now was the time for them to support their old father, how could the two young and strong sons leave him alone to follow Christ! Lastly, they might also look deeply into themselves and asked the question: How can fishermen bring God’s truth and salvation to people? They themselves were needing them.
They had courage to follow Jesus’ invitation because they were guided to recognize what was the most important task in their life. They followed Jesus because they recognized there are many things in life which are more important than career and helping their parents physically or materially. Jesus must have what could fill up deep desires in their heart. They had seen people eagerly flocking to Jesus to be taught and healed. They must be proud to become Jesus’ disciples, and their participation in God’s plan of salvation must be the most deserved desire.
III. APPLICATION IN LIFE:
– In our life, there is something more important than our career. We should imitate St. Andrew to look for the truth; and after we have found the truth, we should announce these truth to all people.
– Like St. Andrew, when he discovered Jesus as the Messiah, he led Peter his brother to Jesus; we should also people to Jesus so they can believe in him.
– In the progress to bring people to God, we are only God’s instruments. In order for people to repent and to believe in God, they need God’s grace at work both inside and outside them.