Chủ Nhật V Phục Sinh, Năm A
Bài đọc: Acts 6:1-7; 1 Pet 2:4-9; Jn 14:1-12.
1/ Bài đọc I: 1 Thời đó, khi số môn đệ thêm đông, thì các tín hữu Do-thái theo văn hoá Hy-lạp kêu trách những tín hữu Do-thái bản xứ, vì trong việc phân phát lương thực hằng ngày, các bà goá trong nhóm họ bị bỏ quên. 2 Bởi thế, Nhóm Mười Hai triệu tập toàn thể các môn đệ và nói: “Chúng tôi mà bỏ việc rao giảng Lời Thiên Chúa để lo việc ăn uống, là điều không phải.
3 Vậy, thưa anh em, anh em hãy tìm trong cộng đoàn bảy người được tiếng tốt, đầy Thần Khí và khôn ngoan, rồi chúng tôi sẽ cắt đặt họ làm công việc đó. 4 Còn chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyên lo cầu nguyện và phục vụ Lời Thiên Chúa.” 5 Đề nghị trên được mọi người tán thành. Họ chọn ông Tê-pha-nô, một người đầy lòng tin và đầy Thánh Thần, cùng với các ông Phi-líp-phê, Pơ-rô-khô-rô, Ni-ca-no, Ti-môn, Pác-mê-na và ông Ni-cô-la, một người ngoại quê An-ti-ô-khi-a đã theo đạo Do-thái. 6 Họ đưa các ông ra trước mặt các Tông Đồ. Sau khi cầu nguyện, các Tông Đồ đặt tay trên các ông. 7 Lời Thiên Chúa vẫn lan tràn, và tại Giê-ru-sa-lem, số các môn đệ tăng thêm rất nhiều, lại cũng có một đám rất đông các tư tế đón nhận đức tin.
2/ Bài đọc II: 4 Anh em hãy tiến lại gần Đức Ki-tô, viên đá sống động bị người ta loại bỏ, nhưng đã được Thiên Chúa chọn lựa và coi là quý giá.
5 Hãy để Thiên Chúa dùng anh em như những viên đá sống động mà xây nên ngôi Đền Thờ thiêng liêng, và hãy để Thiên Chúa đặt anh em làm hàng tư tế thánh, dâng những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Người, nhờ Đức Giê-su Ki-tô. 6 Quả thật, có lời Kinh Thánh chép: Này đây Ta đặt tại Xi-on một viên đá quý được lựa chọn, làm đá tảng góc tường: kẻ tin vào đó sẽ không phải thất vọng. 7 Vậy vinh dự cho anh em là những người tin, còn đối với những kẻ không tin, thì viên đá thợ xây loại bỏ đã trở nên đá tảng góc tường, 8 và cũng là viên đá làm cho vấp, tảng đá làm cho ngã. Họ đã vấp ngã vì không tin vào Lời Chúa. Số phận của họ là như vậy.
9 Còn anh em, anh em là giống nòi được tuyển chọn, là hàng tư tế vương giả, là dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa, để loan truyền những kỳ công của Người, Đấng đã gọi anh em ra khỏi miền u tối, vào nơi đầy ánh sáng diệu huyền.
3/ Phúc Âm: 1 Anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy.
2 Trong nhà Cha Thầy, có nhiều chỗ ở; nếu không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho anh em. 3 Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em, thì Thầy lại đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng ở đó. 4 Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường rồi.”
5 Ông Tô-ma nói với Đức Giê-su: “Thưa Thầy, chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết được đường?” 6 Đức Giê-su đáp: “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy. 7 Nếu anh em biết Thầy, anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người và đã thấy Người.”
8 Ông Phi-líp-phê nói: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” 9 Đức Giê-su trả lời: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Phi-líp-phê, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: “Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha?” 10 Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. 11 Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. 12 Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phẩm giá và cùng đích cao trọng của con người
Theo kế hoạch tạo dựng và cứu độ của Thiên Chúa, con người giữ một địa vị quan trọng hơn tất cả mọi loài Thiên Chúa dựng nên (Psa 8:3-6). Để biết cách hành xử cho xứng đáng với phẩm giá cao trọng của mình, con người cần học hỏi để hiểu rõ những mặc khải của Thiên Chúa cho con người. Nếu không chịu học hỏi, con người sẽ hành xử như các loài thú khác, để rồi cũng chết như chúng, và không bao giờ đạt được đích điểm cao trọng mà Thiên Chúa đã tiền định cho con người.
Các bài đọc hôm nay dẫn chứng nhiều chứng minh con người không biết nguồn gốc và đích điểm cao trọng của mình nếu họ không chịu học hỏi những mặc khải của Thiên Chúa. Trong bài đọc I, cộng đoàn tín hữu đầu tiên rất hăng hái trong việc sống chung và để mọi sự làm của chung thuở ban đầu; nhưng chẳng bao lâu, sự tham lam và ghen tị lại tái sinh giữa các bà góa Do-thái và các bà góa Hy-lạp. Các tông đồ được Thánh Thần soi sáng nên biết cách giải quyết rất khôn ngoan. Các ngài đề nghị chính họ tìm 7 phó tế khôn ngoan và thánh thiện giữa họ, để các ngài đặt tay, và họ sẽ trở thành những cộng tác viên với các tông đồ trong việc phục vụ Dân Chúa. Trong bài đọc II, tác giả thư Phêrô I nhấn mạnh đến vận mạng cao cả của các tín hữu. Họ là giống nòi được tuyển chọn, hàng tư tế vương giả, dân thánh của Thiên Chúa, để loan truyền những kỳ công của Ngài. Thiên Chúa đã gọi họ ra khỏi miền u tối để vào nơi đầy ánh sáng huyền diệu. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu mặc khải rất nhiều điều quan trọng cho các tông đồ: Trong nhà Cha Ngài có rất nhiều chỗ ở, Ngài đi là để dọn chỗ cho mọi người, khi đã dọn xong Ngài sẽ đến để mang mọi người với Ngài, mục đích là để Ngài và con người không còn ngăn cách nữa…
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Anh em hãy tìm trong cộng đoàn bảy người được tiếng tốt, đầy Thần Khí và khôn ngoan.
1.1/ Vấn nạn xảy ra trong Giáo Hội sơ khai: Khi thấm nhuần niềm vui Phục Sinh, các tín hữu tin tưởng nơi Thiên Chúa và bỏ mọi sự làm của chung để ai cần thì dùng; nhưng chẳng bao lâu, tính bè phái, ghen tị và tham lam tiếp tục dấy loạn. “Các tín hữu Do-thái theo văn hoá Hy-lạp kêu trách những tín hữu Do-thái bản xứ, vì trong việc phân phát lương thực hằng ngày, các bà goá trong nhóm họ bị bỏ quên.”
Lời than phiền đến tai các tông đồ. Nếu họ không biết cách giải quyết khôn ngoan, cộng đoàn sơ khai sẽ có nguy cơ bị tan rã. Đồng thời, các tông đồ cũng biết họ không đủ khả năng và không có thời giờ làm tất cả mọi việc, và việc rao giảng Lời Thiên Chúa phải đặt lên trên việc ăn uống.
1.2/ Cách giải quyết tốt đẹp: Bởi thế, Nhóm Mười Hai triệu tập toàn thể các môn đệ và nói: “Chúng tôi mà bỏ việc, là điều không phải. Vậy, thưa anh em, anh em hãy tìm trong cộng đoàn bảy người được tiếng tốt, đầy Thần Khí và khôn ngoan, rồi chúng tôi sẽ cắt đặt họ làm công việc đó. Còn chúng tôi, chúng tôi sẽ chuyên lo cầu nguyện và phục vụ Lời Thiên Chúa.” Đề nghị trên được mọi người tán thành. Họ chọn ông Stephen, Philíp, Prochorus, Nicanor, Timon, Parmenas và Nicolaus. Họ đưa các ông ra trước mặt các Tông Đồ. Sau khi cầu nguyện, các Tông Đồ đặt tay trên các ông.
Vấn nạn được giải quyết. Các tông đồ có thêm 7 cộng sự viên đắc lực. Stephen trở thành vị tử đạo đầu tiên. Philip hăng hái rao giảng mọi nơi. Lời Thiên Chúa vẫn lan tràn, và tại Jerusalem, số các môn đệ tăng thêm rất nhiều, lại cũng có một đám rất đông các tư tế đón nhận đức tin. Nếu các tông đồ sợ bị phân chia quyền hành, cộng đoàn sơ khởi sẽ bị thiệt hại nặng nề và không có cơ hội phát triển.
2/ Bài đọc II: Vận mạng cao cả của các tín hữu
2.1/ Tảng đá góc tường: Cụm từ này có nguốn gốc từ Isaiah 8:14; 28:16, và được lặp lại trong Romans 9:33; Ephesians 2:20, và trong trình thuật hôm nay. Tác giả liệt kê 3 công dụng của đá:
(1) Dùng để phá hủy: Ngày xưa không có súng đạn, con người dùng đá tròn làm vũ khí để tiêu hủy căn cứ quân sự của đối phương. Ngày nay, vẫn còn hàng đống những viên đá này gần những căn cứ quân sự cũ bên Do-thái (x/c Isa 8:14).
(2) Dùng làm cho con người vấp ngã: Đá có thể là những chướng ngại làm con người vấp ngã, leo núi mà vấp phải một tảng đá có thể trượt chân rơi xuống vực. Các tác giả ví Đức Kitô như viên đá làm cho người Do-thái bị vấp ngã: “Đối với những kẻ không tin, thì viên đá thợ xây loại bỏ đã trở nên đá tảng góc tường, và cũng là viên đá làm cho vấp, tảng đá làm cho ngã. Họ đã vấp ngã vì không tin vào Lời Chúa. Số phận của họ là như vậy.”
(3) Dùng để xây nhà hay Đền Thờ: Chúa Giêsu chọn Phêrô là Đá để xây Giáo Hội của Ngài (Mt 16:18). Tác giả Phêrô I trích dẫn lời Isaiah 28:16: “Này đây Ta đặt tại Sion một viên đá quý được lựa chọn, làm đá tảng góc tường: kẻ tin vào đó sẽ không phải thất vọng.” “Đức Kitô, viên đá sống động bị người ta loại bỏ, nhưng đã được Thiên Chúa chọn lựa và coi là quý giá.” Tác giả Thư Ephesô gọi Đức Kitô là Đá Tảng Góc Tường của Đền Thờ Thiên Chúa, với nền móng là các ngôn sứ và các tông đồ, còn tất cả các tín hữu là những viên đá của Đền Thờ (Eph 2:20).
2.2/ Anh em là những viên đá sống động: Tác giả khuyên các tín hữu: “Hãy để Thiên Chúa dùng anh em như những viên đá sống động mà xây nên ngôi Đền Thờ thiêng liêng, và hãy để Thiên Chúa đặt anh em làm hàng tư tế thánh, dâng những lễ tế thiêng liêng đẹp lòng Người, nhờ Đức Giêsu Kitô.”
Tác giả cũng nhấn mạnh đến vận mạng cao cả của các tín hữu. Anh em:
(1) là giống nòi được tuyển chọn: Chữ “genos” có 3 ý nghĩa trong Hy-lạp: con cháu của một dòng giống, những người trong cùng một gia đình, hay giống loại theo động vật hoặc thực vật. Tác giả có ý muốn nói theo nghĩa thứ hai: các tín hữu là những người trong cùng một gia đình với Thiên Chúa, vì họ đã tin vào Đức Kitô.
(2) là hàng tư tế vương giả: Trong Cựu Ước, chỉ có những người trong dòng tộc Aaron (Levi) mới được làm tư tế; nhưng trong Tân Ước, các tín hữu thuộc gia đình Đức Kitô, Ngài là tư tế muôn đời theo phẩm trật Melchisedech. Khi được rửa tội, các tín hữu thành những tư tế phổ quát (để phân biệt tư tế theo thừa tác), họ có bổn phận phải thờ phượng Thiên Chúa.
(3) là dân thánh, dân riêng của Thiên Chúa: Trong Cựu Ước, chỉ có dân Do-thái được chọn làm dân riêng của Thiên Chúa. Khi Đức Kitô tới, tất cả những ai tin vào Đức Kitô đều trở thành dân thánh của Thiên Chúa để loan truyền những kỳ công của Người.
3/ Phúc Âm: Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống.
Có quá nhiều những mặc khải quan trọng của Chúa Giêsu cho chúng ta trong trình thuật hôm nay. Trong khuôn khổ của bài viết chúng ta chỉ có thể vắn tắt; khi nào có cơ hội, chúng ta sẽ khai triển rộng hơn.
(1) Về mục đích đời người và sự ra đi của Chúa Giêsu: Trên Thiên Đàng có đủ chỗ cho tất cả mọi người. Chúa Giêsu sắp sửa từ giã các môn đệ là để dọn chỗ cho các ông. Khi đã dọn xong, Ngài sẽ trở lại để đón các môn đệ về chung sống với Ngài, và đó là cuộc sống hạnh phúc muôn đời của con người bên Thiên Chúa. Con người phải tin tưởng vào những gì Chúa Giêsu nói, và đừng để bất kỳ đau khổ nào xảy ra trong cuộc đời làm con người sợ hãi và thất vọng. Những lời này cũng chứng minh tình yêu vô biên và sự chăm sóc cẩn thận của Thiên Chúa dành cho con người.
(2) “Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự sống”: Câu này có thể chia làm 3 mặc khải quan trọng, chính Chúa Giêsu là:
+ Con đường: Ngài là con đường và mọi người phải qua con đường này để đạt tới Thiên Chúa. Không còn con đường nào khác dẫn tới Thiên Chúa: “Không ai đến với Chúa Cha mà không qua Thầy.” Một ví dụ giúp chúng ta dễ hiểu câu này hơn. Khi chúng ta bị lạc đường, chúng ta hỏi người để chỉ đường, họ chỉ dẫn chúng ta đi bao nhiêu thì quẹo trái, quẹo phải…; nghe lời họ, chúng ta lên đường, nhưng rồi lại lạc nữa. Nhưng nếu có người nói với chúng ta: cứ đi theo tôi, tôi sẽ dẫn tới đó. Chúng ta sẽ cảm thấy an tòan hơn. Trên đường đời cũng thế, có quá nhiều con đường làm chúng ta lạc hướng và bất an; nhưng nếu chúng ta nghe lời của Chúa Giêsu: Chính Thầy là đường, và bước theo Ngài, chúng ta sẽ cảm thấy bình an và chắc chắn sẽ đạt đích an toàn.
Con đường có thể được hiểu là toàn bộ những giáo huấn của Ngài.
+ Sự thật: Ngài là chính sự thật. Một người có thể học sự thật của Ngài rồi truyền lại cho người khác, nhưng không ai có thể vỗ ngực tuyên bố “họ là sự thật.” Tất cả những sự thật khác đều phải đối chiếu với sự thật của Chúa Giêsu để đáng được tin cậy.
+ Sự sống: Có nhiều phương diện khác nhau của sự sống như: thể lý, tâm lý, trí tuệ, thiêng liêng, và đời đời. Nếu một người chọn sống theo sự thật của Chúa Giêsu, họ sẽ đạt được sự sống hoàn toàn đầy đủ về mọi phương diện.
(3) Ai thấy Chúa Giêsu là thấy Chúa Cha: Đây là nguồn để chứng minh Thiên Chúa Ba Ngôi. Người Do-thái chỉ tin một Thiên Chúa, và đó là lý do ông Philíp nói: “Thưa Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con mãn nguyện.” Chúa Giêsu trả lời rõ ràng cho Philip: Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Chúa Cha và Chúa Giêsu là một. Chúa Giêsu giải thích thêm: “Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm.”
(4) Việc lớn hơn nữa là việc nào? Chúa Giêsu bảo đảm cho các môn đệ: “Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha.” Để tìm ra câu trả lời, chúng ta phải xem coi những việc gì các môn đệ có thể làm mà Chúa Giêsu không làm hay chưa làm. Chỉ có một việc là các môn đệ của Chúa Giêsu loan báo Tin Mừng cho mọi người khắp cùng cõi đất. Điều này Chúa Giêsu đã không làm khi còn sống trên dương gian; nhưng Ngài để dành cho các môn đệ và sai các ông làm chuyện đó. Dĩ nhiên, các môn đệ có làm được hay không cũng cần có sự trợ giúp của Ngài, vì “không có Thầy anh em chẳng làm chi được.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta có một địa vị quan trọng trước mặt Thiên Chúa hơn hết mọi loài Ngài dựng nên. Hãy sống đúng với phẩm giá quan trọng của mình để đạt mục đích Thiên Chúa đã tiền định.
– Để hiểu biết phẩm giá quan trọng, chúng ta cần học hỏi và suy niệm những gì Ngài đã mặc khải. Lười biếng không chịu học hỏi sẽ làm cho chúng ta ù lỳ, và bằng lòng cuộc sống của loài vật, và của những thú vui hạ cấp mà thế gian dâng tặng.
Fifth Sunday EasterA
Readings: Acts 6:1-7; 1 Pet 2:4-9; Jn 14:1-12.
1/ Reading I: RSV Acts 6:1 Now in these days when the disciples were increasing in number, the Hellenists murmured against the Hebrews because their widows were neglected in the daily distribution. 2 And the twelve summoned the body of the disciples and said, “It is not right that we should give up preaching the word of God to serve tables. 3 Therefore, brethren, pick out from among you seven men of good repute, full of the Spirit and of wisdom, whom we may appoint to this duty. 4 But we will devote ourselves to prayer and to the ministry of the word.” 5 And what they said pleased the whole multitude, and they chose Stephen, a man full of faith and of the Holy Spirit, and Philip, and Prochorus, and Nicanor, and Timon, and Parmenas, and Nicolaus, a proselyte of Antioch. 6 These they set before the apostles, and they prayed and laid their hands upon them. 7 And the word of God increased; and the number of the disciples multiplied greatly in Jerusalem, and a great many of the priests were obedient to the faith.
2/ Reading II: RSV 1 Peter 2:4 Come to him, to that living stone, rejected by men but in God’s sight chosen and precious; 5 and like living stones be yourselves built into a spiritual house, to be a holy priesthood, to offer spiritual sacrifices acceptable to God through Jesus Christ. 6 For it stands in scripture: “Behold, I am laying in Zion a stone, a cornerstone chosen and precious, and he who believes in him will not be put to shame.” 7 To you therefore who believe, he is precious, but for those who do not believe, “The very stone which the builders rejected has become the head of the corner,” 8 and “A stone that will make men stumble, a rock that will make them fall”; for they stumble because they disobey the word, as they were destined to do. 9 But you are a chosen race, a royal priesthood, a holy nation, God’s own people, that you may declare the wonderful deeds of him who called you out of darkness into his marvelous light.
3/ Gospel: RSV John 14:1 “Let not your hearts be troubled; believe in God, believe also in me. 2 In my Father’s house are many rooms; if it were not so, would I have told you that I go to prepare a place for you? 3 And when I go and prepare a place for you, I will come again and will take you to myself, that where I am you may be also. 4 And you know the way where I am going.” 5 Thomas said to him, “Lord, we do not know where you are going; how can we know the way?” 6 Jesus said to him, “I am the way, and the truth, and the life; no one comes to the Father, but by me. 7 If you had known me, you would have known my Father also; henceforth you know him and have seen him.” 8 Philip said to him, “Lord, show us the Father, and we shall be satisfied.” 9 Jesus said to him, “Have I been with you so long, and yet you do not know me, Philip? He who has seen me has seen the Father; how can you say, `Show us the Father’? 10 Do you not believe that I am in the Father and the Father in me? The words that I say to you I do not speak on my own authority; but the Father who dwells in me does his works. 11 Believe me that I am in the Father and the Father in me; or else believe me for the sake of the works themselves. 12 “Truly, truly, I say to you, he who believes in me will also do the works that I do; and greater works than these will he do, because I go to the Father.”
I. THEME: Human dignity and their noble destination
According to God’s creation and salvation, human beings have an important position more than any creatures of God’s creation (Psa 8:3-6). To know how to behave according to their noble dignity, people need to learn to understand all of God’s revelations for them. If people don’t learn, they shall act like other animals and die like them; and as a result, they never can reach the ultimate destination which God predestines them to be.
Today readings illustrate many proves that people don’t know their noble origin and destination. In the first reading, though the early Church was eagerly built its ideal community by putting everything in common; this eager is starting to fade when the greed and jealousy between the Hellenistic and Jewish widows are growing. The apostles, enlightened by the Holy Spirit, knew how to solve these problems wisely. The apostles suggested to them that they should choose among them seven wise and holy deacons who shall be approved by the apostles’ laying of hands. These deacons shall be the apostles’ co-workers in serving God’s people. In the second reading, the author of the First Letter of Peter emphasizes the faithful’s noble destiny; “You are a chosen race, a royal priesthood, a holy nation, God’s own people, that you may declare the wonderful deeds of him who called you out of darkness into his marvelous light.” In the Gospel, Jesus revealed many important revelations for his disciples: There are many rooms in his Father’s house; he went away to prepare places for them and shall come back to bring them with him, so that he can no longer be separated from them.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: “Brethren, pick out from among you seven men of good repute, full of the Spirit and of wisdom, whom we may appoint to this duty.”
1.1/ A serious problem happened in the early Church: When were permeated by the joy of Jesus’ resurrection, the early faithful sold every things they have and put in a common fund so that whoever has a need, can used it. This idealism didn’t last long because faction, jealousy and greed started to soak in, as the author of the Acts reported, “Now in these days when the disciples were increasing in number, the Hellenists murmured against the Hebrews because their widows were neglected in the daily distribution.”
This complaint was heard by the apostles. If they don’t solve the problem wisely, the early Church shall be in danger of dissolution. Moreover, the apostles knew with certainty that they don’t have time to solve everything and the preaching of the Gospel must be put above eating and drinking.
1.2/ The apostles properly solved the problem: So, the Twelve gathered all their disciples and said to them, “It is not right that we should give up preaching the word of God to serve tables. Therefore, brethren, pick out from among you seven men of good repute, full of the Spirit and of wisdom, whom we may appoint to this duty. But we will devote ourselves to prayer and to the ministry of the word.”
This suggestion was agreed by all. They chose “Stephen, a man full of faith and of the Holy Spirit, Philip, Prochorus, Nicanor, Timon, Parmenas and Nicolaus, a proselyte of Antioch.” They set these seven before the apostles and they prayed and laid their hands upon them.
The problem was solved; the apostles have seven more effective co-workers. Deacon Stephen became the Church’s first martyr. Deacon Philip eagerly preached the Good News for the Ethiopian eunuch and the Samaritans. “The word of God increased; and the number of the disciples multiplied greatly in Jerusalem, and a great many of the priests were obedient to the faith.” If the apostles were afraid of distributing their power, the early Church shall be damaged severely and lack a chance to grow.
2/ Reading II: The faithful’s noble destiny
2.1/ The corner stone: This expression has its origin from Isaiah 8:14 and 28:16, and was repeated in Romans 9:33, Ephesians 2:20, and in today passage. The author of the First Peter listed out the three main functions of stones:
(1) To destroy: In the ancient time, people had no guns and bullets; they used round stones as a weapon to destroy their enemy’s military places. Today, there are still many piles of these round stones in Palestine.
(2) To be a cause for falling (cf. Isa 8:14): A stone can be a cause for falling; if a climber steps over a loosed stone, he can fall into the abyss. Many authors of Scripture compared Christ as a stone that causes many to fall down as the author of the First Peter quoted, “But for those who do not believe, “The very stone which the builders rejected has become the head of the corner,” and “A stone that will make men stumble, a rock that will make them fall.””
(3) To build a house or God’s temple: Christ chose Peter as the Rock to build his Church (Mt 16:18). Our author illustrated Isaiah 28:16, “Behold, I am laying in Zion a stone, a cornerstone chosen and precious, and he who believes in him will not be put to shame. To you therefore who believe, he is precious.” The author of the Letter to the Ephesians called Christ the corner stone of God’s temple, with the foundation is the prophets and the apostles, and all faithful are the living stones of the temple (Eph. 2:20).
2.2/ The faithful are living stones: The author advised his faithful, “Come to him, to that living stone, rejected by men but in God’s sight chosen and precious; and like living stones be yourselves built into a spiritual house, to be a holy priesthood, to offer spiritual sacrifices acceptable to God through Jesus Christ.” The author also emphasized the faithful’s noble dignity through three important characteristics. The faithful are:
(1) a chosen race: The word “genos” has three meanings in Greek; it can be descendants of the same ancestor; those in a same family or a genus of a plant or an animal. The author wanted to describe the faithful according to the second meaning, that is, the faithful become members in God’s family because they believe in Christ.
(2) a royal priesthood: In the Old Testament, a priest must come from the tribe of Aaron (Levi); but in the New Testament, all faithful are priests in God’s family because Christ is the perpetual priest according to the order of Melchizedek. We need to differentiate two kinds of priesthood: universal and ordained priesthood. All baptized people are universal priests because they have a duty to worship God; while the ordained priests worship God in Christ’s place and as the faithful’s representatives.
(3) a holy people, God’s own people: In the Old Testament, only the Jews were chosen to be God’s people. When Christ came, all who believe in him become God’s people, chosen to announce God’s wonderful deeds.
3/ Gospel: “I am the way, the truth and the life; no one comes to the Father, but by me.”
There are too many of Jesus’ revelations for us in today passage. Due to the limit of the homily, we can only be brief about them; when we have more time, we shall expound each of them in details.
(1) The ultimate goal of human life and Jesus’ departure: In heaven, there are enough spaces for all. Jesus was going to depart from his disciples to prepare a place for each of them. When he finishes, he shall be back to take his disciples to be with him; and that is people’s eternal and happy life with God. People should believe in this revelation and don’t let any suffering that happens in this life leads them into fear and desperation. These words also show God’s immense love and care for people.
(2) “I am the way, the truth and the life”: This sentence can be divided into three important revelations. Jesus himself is:
+ the Way: He is the way which all must pass through it to come to God. There is no other way as he also said, “No one comes to the Father, but through me.” An example shall help us to understand this revelation better. When we get lost, we ask others for guidance. They tell us to go to this and that intersection and to turn right or left, etc. Then we are on our way, but lost again! But if someone tell us, “Follow me! I shall lead you there.” We feel safer. Similarly things happen in this world; there are too many ways that cause us to get lost and to worry; but if we listen to Jesus’ word, “I am the way,” and follow him, we shall have peace and reach our destination safely. The way can be also understood the whole of Jesus’ teachings.
+ the Truth: Christ himself is the truth. One can learn from him and then hand it on to others, but no one can claim himself, “he is the truth.” All truths must be referred to Christ’s truths to be reliable.
+ the Life: There are many aspects of human life, such as: physical, psychological, intellectual, spiritual and eternal life. If one chooses to live according to Christ’s truths, they shall reach a life that is fully of all aspects.
(3) “He who has seen me has seen the Father”: This is a source to show the Trinity. Since the Jews only believe in the one God, this is why the apostle Philip said to Jesus, “Lord, show us the Father, and we shall be satisfied.” Jesus said to him, “Have I been with you so long, and yet you do not know me, Philip? He who has seen me has seen the Father; how can you say, `Show us the Father’? Do you not believe that I am in the Father and the Father in me? The words that I say to you I do not speak on my own authority; but the Father who dwells in me does his works. Believe me that I am in the Father and the Father in me; or else believe me for the sake of the works themselves.”
(4) What is “greater works than these” meant? Jesus promises these words to his disciples, “Truly, truly, I say to you, he who believes in me will also do the works that I do; and greater works than these will he do, because I go to the Father.” To find out the answer, we must consider what kind of works which can be done by both Jesus and the disciples and Jesus didn’t do nor accomplish yet. There is only one thing, that is: to preach the gospel to the end of the earth. This work Jesus didn’t accomplish when he lived in the world; but he chose, trained and sent his disciples out to accomplish it. The disciples can accomplish this task is also depending on his help, because Jesus said to his disciples, “You can’t do nothing without me.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– Each one of us has a noble dignity before God, more than all other creatures. We should live according to our important dignity to reach the ultimate goal destined by God.
– To understand how noble of our dignity is, we need to learn and to meditate what God reveals to us. Laziness and indifference make us to be listless and content with the animal life and all self-satisfied pleasures of the devil, the world and our own flesh.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP