Vào cuối thế chiến thứ hai, để thu phục thiện cảm và tin tưởng của người dân trong làng vừa mới đuợc giải phóng khỏi tay quân Đức Quốc xã, toán lính thuộc lực lượng đồng minh cố gắng lượm lại từng mảnh vỡ của bức tượng Chúa Giêsu đã được dựng lên ở quảng trường trước ngôi nhà thờ nhỏ, trung tâm sinh hoạt của làng quê miền cực nam nước Italia.
Sau nhiều ngày cố gắng, toán lính đã gắn lại được gần như toàn bức tượng của Chúa. Nhưng chỉ có đôi tay bức tượng là không thể nào hàn gắn lại được. Vì các mảnh vụn lớp thì bị bể quá nhỏ, lớp thì đã bị nát thành như bụi.
Sau nhiều giờ bàn luận và gần như sắp quyết định bỏ dở công việc, thì một người trong toán lính có sáng kiến tìm lấy hai khúc gỗ gắn vào nơi hai cánh tay bị bể nát của bức tượng, rồi viết vào đó một hàng chữ bất hủ, không những đánh động được tâm hồn những người dân trong làng, mà còn thu hút được nhiều khách du lịch đến vùng này để đọc tận mắt hàng chữ đầy ý nghĩa. Các bạn có thể đoán được hàng chữ này không ? Đó là: “Chính bạn là đôi tay của Chúa”.
Con người trở nên cánh tay của Thiên Chúa trong các chương trình của Ngài.
Tin mừng cho thấy, Chúa Giêsu đang đứng trước thực tế của cánh đồng lúa chín vàng là Giáo Hội, Ngài thao thức về nhu cầu thợ gặt cho cánh đồng bát ngát của niềm tin: “Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về” (Lc 10,2). Nếu không có thợ gặt cho kịp, lúa niềm tin sẽ rơi rụng và cơn lũ của thế gian sẽ cuốn trôi vụ mùa. Người thợ gặt là hình ảnh của người mục tử trong Giáo Hội ở khắp mọi chân trời, các ngài chính là những cánh tay của Thiên Chúa. Nhưng có lẽ, cấp thời và mong đợi nhất là những cánh đồng tái truyền giáo tại Châu Âu và Bắc Mỹ. Mỗi châu lục là một cánh đồng lúa chín theo những phong thổ khác nhau và nhu cầu thợ gặt lành nghề khác nhau. Nếu như ở Châu Âu và Bắc Mỹ là những lục địa được mệnh danh là chiếc nôi của Kitô giáo thì ngày nay, với trào lưu tục hóa, hưởng thụ vật chất làm cho người tín hữu xa rời đức tin, như lúa đang chín vàng gặp phải nạn sâu rầy hoành hành nên người thợ gặt phải biết chữa trị đúng phương pháp để cứu lúa. Thợ lành nghề đã ít, lại thiếu những tâm hồn quảng đại đáp trả lời mời gọi của Thiên Chúa. Những đồng lúa chín vàng trĩu hạt đang bị bỏ hoang, thợ gặt lại quá ít ỏi không thể lo toan hết. Các đồng lúa chín vàng tại Châu Âu – Bắc Mỹ nhìn về khía cạnh chăm sóc tâm linh cho anh em tín hữu quả là thiếu thốn trầm trọng. Trong lúc tại lục địa Á Châu, một lục địa rộng lớn chiếm 2/3 dân số thế giới của hơn 6 tỉ người nhưng chưa tới 3% mang niềm tin Kitô giáo.
Cho nên, Lời Thầy không chỉ nói với các môn đệ năm xưa, nhưng luôn vang mãi mọi thời đại vì nhu cầu của cánh đồng truyền giáo thế giới luôn mang tính cấp bách: “Thầy sai anh em… ra đi”.
Tuy nhiên, dù rất khẩn cấp nhưng người thợ gặt phải như lòng Chúa mong ước, đó là những thợ gặt chuyên cần luôn biết quan tâm tha thiết cho mùa gặt. Nếu chậm trễ, lúa chín vàng sẽ là mồi ngon cho chuột đồng, cho các loài gặm nhấm và có nguy cơ là “nạn nhân” của lũ tràn về. Cho nên, tiêu chuẩn của người thợ gặt mà Chúa thao thức trước hết là lòng can đảm, dấn thân, vượt khó với mùa gặt. Vì thế, Đức Kitô đã dùng hình ảnh sai người mục tử đến với mùa gặt Giáo Hội: “như chiên con vào giữa bầy sói” (Lc 10,3) vì họ phải đương đầu với thiên tai, với các hoàn cảnh khó khăn chung quanh để bảo vệ thành quả đức tin. Tiêu chuẩn kế tiếp, người thợ gặt phải hết lòng thao thức với việc gặt lúa, không được sao nhãng với sứ vụ, không bị phân tâm bởi những ý nghĩ khác, không bám víu vào vật chất, không nỗ lực tìm và coi vật chất là mục đích, mà phải sống phó thác, đơn sơ, khó nghèo mà Chúa Giêsu đã ví bằng những hình ảnh “túi tiền, bao bị giày dép…” Thợ gặt cũng không chia trí bởi những hào nhoáng phù vân qua hình ảnh “chào hỏi dọc đường” và Chúa nhấn mạnh một cách cương quyết cho người mục tử trên bước đường rao giảng Tin Mừng “Đừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào hỏi ai dọc đường” (Lc 10,4).
Gia tài mà người thợ gặt mang là nguồn bình an của Thiên Chúa, nguồn bình an thánh thiện từ Trời ban tặng và chia sẻ cho anh em: “Vào bất cứ nhà nào, trước tiên hãy nói: “Bình an cho nhà này!” (Lc 10,5), bình an bất tận như Thiên Chúa đã nói qua ngôn sứ Isaia “Ta sẽ làm cho sự bình an chảy đến nó như con sông” (Is 66,12). Có bình an trong tâm, người thợ chỉ chú ý đến mùa gặt, được biểu tượng bằng thập giá, thập giá là lẽ sống và là vinh dự, hãnh diện cho thợ gặt như thánh Phaolô chia sẻ “Ước gì tôi đừng khoe mình về một điều gì khác, ngoại trừ về thập giá Đức Giêsu Kitô” (Gl 6,14). Người thợ gặt chân thành với anh em và cùng họ chia sẻ mà Chúa Giêsu nói đến bữa ăn huynh đệ và chăm sóc anh em ốm đau (x. Lc 10,8-9).
Chúa Giêsu đã chọn và sai Mười hai Tông đồ có tên tuổi rõ ràng như Tin Mừng ghi nhận (x. Mt 10,1-6; Mc 3,13-19; 6,7-13; Lc 6,12 -16; 9,1-6), kế vị các tông đồ, các thừa tác viên bởi bí tích truyền chức là các Giám mục sau này, được nối dài cộng tác là các linh mục, phó tế. Nhưng cách đồng lúa truyền giáo bao la, thợ gặt không đủ nên cánh đồng truyền giáo nước trời mênh mông thiếu người chăm sóc, bị bỏ hoang. Chúa Giêsu gọi thêm 72 môn đệ không có tên tuổi rõ ràng, đó là những con người môn đệ theo Chúa với lòng thành, và sau này là các tín hữu Chúa tham dự bởi Bí Tích Rửa Tội, mang sứ mạng truyền giáo.
Cho nên, Lời mời gọi tha thiết về nhu cầu thợ gặt cho cánh đồng lúa truyền giáo bất tận của Chúa Giêsu, sẽ được đáp ứng do chính sự đóng góp từ đôi tay và tâm hồn của tôi của bạn cho cánh đồng lúa chín của Giáo Hội: Dấn thân vào các việc chung của cộng đoàn, đóng góp vào công việc truyền giáo theo khả năng của mỗi người, nâng đỡ và nuôi dưỡng các mầm non ơn gọi – thợ chuyên môn cho cánh đồng lúa chín bao la bát ngát ngay trong chính gia đình mình và nơi các cộng đoàn tín hữu.
Khi Chúa Giêsu từ giã các môn đệ mà về trời “Các con hãy đi giảng dạy muôn dân làm phép rửa cho họ nhân danh Chúa Cha, và Chúa Con và Chúa Thánh Thần”(Mt 28,18-19). Theo lệnh truyền, chúng ta phải là cánh tay nối dài của Chúa, làm sao cho Tin mừng của Chúa phải được loan truyền cho đến tận cùng trái đất.
Trong ý thức đó, Đức Thánh Cha Gioan Phaolô II qủa quyết: “Không một ai trong những người tin vào Đức Kitô, không một tổ chức nào trong Giáo Hội được miễn khỏi trách vụ cao cả này: Đó là loan báo Đức Kitô cho mọi dân tộc”. Công đồng Vaticanô II khẳng định: “Tự bản tính, Giáo Hội lữ hành phải truyền giáo”. Cho nên, Lời gọi ra đi làm việc trên cánh đồng truyền giáo cho mỗi người chúng ta trong cộng đoàn tín hữu, và nếu tôi, bạn là người môn đệ đích thực của Chúa Kitô không có quyền từ chối lời đáp trả như Phaolô đã cảm nghiệm và sống sứ mạng:
“Khốn thân tôi, nếu tôi không rao giảng Tin Mừng” (1Cr 9,16).
Lm. Vinh Sơn scj, Sài gòn