Bài đọc: Cant 2:8-14; Lk 1:39-45.
1/ Bài đọc I: 8 Tiếng người tôi yêu văng vẳng đâu đây, kìa chàng đang tới,
nhảy nhót trên đồi, tung tăng trên núi.
9 Người yêu của tôi chẳng khác gì linh dương, tựa hồ chú nai nhỏ.
Kìa chàng đang đứng sau bức tường nhà, nhìn qua cửa sổ, rình qua chấn song.
10 Người yêu của tôi lên tiếng bảo:
“Dậy đi em, bạn tình của anh, người đẹp của anh, hãy ra đây nào !
11 Tiết đông giá lạnh đã qua, mùa mưa đã dứt, đã xa lắm rồi.
12 Sơn hà nở rộ hoa tươi và mùa ca hát vang trời về đây.
Tiếng chim gáy văng vẳng trên khắp đồng quê ta.
13 Vả kia đã kết trái non, vườn nho hoa nở hương thơm ngạt ngào.
Dậy đi em, bạn tình của anh, người đẹp của anh, hãy ra đây nào !
14 Bồ câu của anh ơi, em ẩn trong hốc đá, trong vách núi cheo leo.
Nào, cho anh thấy mặt, nào, cho anh nghe tiếng, vì tiếng em ngọt ngào và mặt em duyên dáng.”
2/ Phúc Âm: 39 Hồi ấy, bà Ma-ri-a vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa.
40 Bà vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào hỏi bà Ê-li-sa-bét.
41 Bà Ê-li-sa-bét vừa nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần,
42 liền kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc.
43 Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?
44 Vì này đây, tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng.
45 Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa viếng thăm Dân Ngài.
Cuộc đời con người trên dương thế là những chuỗi ngày kết tụ bằng hạnh phúc và đau khổ, đoàn tụ và ly tán, yêu thương và ghen ghét, tha thứ và hận thù… Con người chỉ hoàn toàn hạnh phúc, vui mừng, và bình an khi con người biết ăn năn trở lại và hoàn toàn thuộc về Thiên Chúa, như tình trạng vô tư nguyên thủy khi con người chưa biết đến tội lỗi. Khi phải sống lưu đày xa Thiên Chúa, cả Thiên Chúa và con người đều đau khổ; vì Ngài dựng nên con người để chung hưởng tình yêu và hạnh phúc với Ngài.
Các Bài Đọc hôm nay tập trung trong niềm vui mừng khi con người được Thiên Chúa đến viếng thăm. Trong Bài Đọc I, Sách Diễm Tình Ca mô tả nỗi vui mừng và sung sướng khi một người con gái được tình quân tới viếng thăm. Trong Cựu Ước, nhiều tác giả đã so sánh mối liên hệ giữa Thiên Chúa và con người nóng bỏng và mật thiết như tình yêu giữa hai vợ chồng: Thiên Chúa là chồng và Israel là vợ (x/c Hos 1-3, Isa 62:5, Jer 3:1-10, Eze 16, 23). Sự bội phản của con người được ví như một người làm điếm, nhưng Thiên Chúa sẵn sàng tha thứ và không ngừng tìm kiếm đưa con người trở lại với tình yêu ban đầu. Trong Phúc Âm, thánh sử Luca tường thuật sự thăm viếng độc nhất vô nhị Thiên Chúa dành cho con người: bề ngoài là cuộc thăm viếng của Đức Mẹ dành cho người chị họ Elisabeth, bề trong là cuộc gặp gỡ giữa Đấng Thiên Sai và Dân Ngài, được tượng trưng qua sự hiện diện Gioan Tẩy Giả, người tiên tri cuối cùng của Cựu Ước.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: “Dậy đi em, bạn tình của anh, người đẹp của anh, hãy ra đây nào!”
1.1/ Cuộc hò hẹn của hai con người đang yêu nhau: Khi đang yêu, đôi bạn muốn thường xuyên ở bên nhau để được nhìn thấy và nghe tiếng của nhau. Trình thuật hôm nay nói lên nỗi vui mừng của người con gái khi chờ đợi người yêu đến viếng thăm: “Tiếng người tôi yêu văng vẳng đâu đây, kìa chàng đang tới, nhảy nhót trên đồi, tung tăng trên núi. Người yêu của tôi chẳng khác gì linh dương, tựa hồ chú nai nhỏ.”
1.2/ Nỗi đau khổ khi hai người phải xa nhau và niềm vui khi được xum họp.
(1) Nỗi đau khổ và nhớ thương khi phải chờ đợi người yêu một thời gian dài: Tác giả diễn tả nỗi đau khổ một cách vắn gọn: “Tiết đông giá lạnh đã qua, mùa mưa đã dứt, đã xa lắm rồi.” Mùa Đông tượng trưng cho sự chờ đợi dai dẳng, lạnh lẽo, và đau buồn. Người con gái mong chờ cho những ngày mùa Đông chấm dứt để gặp mặt người yêu. Đây cũng là tâm trạng của con người khi phải lưu đày và sống xa Thiên Chúa: con người phải làm lụng vất vả và phải chịu đựng mọi đau khổ, vì không còn được sống trong vòng tay yêu thương và bảo vệ của Thiên Chúa. Con người mong được Thiên Chúa ghé mắt nhìn đến và ra tay giải thoát. Thiên Chúa cũng chẳng vui sướng gì khi phải lìa xa con người. Ngài luôn tìm mọi dịp để hoán cải và đưa con người trở về.
(2) Niềm vui và hạnh phúc khi hai người được xum họp: Khi mùa Đông lạnh giá qua là mùa Xuân nắng ấm tới. Lòng người con gái vui mừng vì sắp được gặp lại người yêu. Trời đất và các tạo vật cũng thay đổi như cùng chung vui với sự trùng phùng của hai người: “Sơn hà nở rộ hoa tươi và mùa ca hát vang trời về đây. Tiếng chim gáy văng vẳng trên khắp đồng quê ta. Vả kia đã kết trái non, vườn nho hoa nở hương thơm ngạt ngào.” Nỗi mong muốn được gặp mặt và nghe tiếng của nhau sau bao năm trường xa cách được biểu tỏ qua lời yêu thương của tình quân nói với người yêu: “Dậy đi em, bạn tình của anh, người đẹp của anh, hãy ra đây nào! Bồ câu của anh ơi, em ẩn trong hốc đá, trong vách núi cheo leo. Nào, cho anh thấy mặt, nào, cho anh nghe tiếng, vì tiếng em ngọt ngào và mặt em duyên dáng.”
2/ Phúc Âm: “Tai tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vui sướng.”
2.1/ Mẹ Maria lên đường thăm viếng chị họ Elisabeth: ”Hồi ấy, bà Maria vội vã lên đường, đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Judah. Bà vào nhà ông Zachariah và chào hỏi bà Elisabeth.” Nhìn bề mặt, đó là cuộc thăm viếng giữa con người với con người; nhưng nhìn bề trong, đó là cuộc thăm viếng của Thiên Chúa dành cho con người. Đây là cuộc thăm viếng có tính cách lịch sử, vì Thiên Chúa đã chuẩn bị biến cố này lâu năm, ngay từ khi con người sa ngã trong vườn Địa Đàng. Con người khao khát cuộc thăm viếng này; vì nhờ nó, con người được Thiên Chúa đổi vận mạng: từ chỗ phải chết đến chỗ sống muôn đời, từ chỗ bị lưu đày đến chỗ được vào Đất Hứa, từ chỗ phải xa cách Thiên Chúa đến chỗ được đoàn tụ với Ngài muôn đời.
Bà Elisabeth có được hai niềm vui lớn: Thứ nhất, Bà phải chịu cảnh góa bụa đau khổ và tai tiếng của người đời sau bao năm không có con; nhưng Thiên Chúa đã thay đổi cuộc đời Bà, cho Bà được mang thai Gioan Tẩy Giả trong lúc cả hai ông bà đã quá tuổi sinh con. Thứ hai, Bà được Mẹ Thiên Chúa tới viếng thăm, vì Người Con Mẹ Maria sắp sửa sinh ra sẽ mang lại ơn cứu độ cho Bà và cho muôn người.
2.2/ Chúa Giêsu thăm viếng Gioan Tẩy Giả.
(1) Bà Elisabeth nhận ra Người Con Maria đang mang trong lòng là Đấng Cứu Thế: Điều kỳ lạ là Mẹ Maria chưa nói lời gì với Bà Elisabeth cả; trình thuật chỉ nói: “Khi Bà Elisabeth vừa nghe tiếng bà Maria chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà được đầy tràn Thánh Thần, liền kêu lớn tiếng và nói rằng: “Em được chúc phúc hơn mọi người phụ nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này?” Nguyên do của việc nhận ra là sự hiện diện của Chúa Thánh Thần trong Bà Elisabeth và Gioan Tẩy Giả nhảy mừng. Thánh Thần là Thần Sự Thật, Ngài giúp cho cả hai mẹ con Bà Elisabeth nhận ra Đấng Thiên Sai. Bà Elisabeth và Gioan Tẩy Giả tượng trưng cho gia đình nhân loại trong Cựu Ước, vui mừng khi được Đấng Thiên Sai đến viếng thăm. Bà Elisabeth biết rõ lý do tại sao Đức Mẹ thật có phúc: “vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì Người đã nói với em.”
(3) Gieo trong đau thương sẽ gặt trong vui mừng: Hai người đàn bà vui mừng vì hai người con sắp được sinh ra là Chúa Giêsu và Gioan Tẩy Giả; nhưng đau khổ và chia ly chẳng bao lâu sẽ xảy ra không những cho Chúa Giêsu và Gioan Tẩy Giả mà còn cho hai bà mẹ. Tại sao Thiên Chúa yêu thương lại để những đau khổ và chia ly xảy ra trong cuộc đời chúng ta? Có lẽ câu hỏi chúng ta phải đặt lại: Tại sao chúng ta lại nhẫn tâm khinh thường tình yêu Thiên Chúa, cha mẹ, và những người đã yêu thương chúng ta trong cuộc đời? Tại sao chúng ta không quan tâm đến những lo lắng và đau khổ của họ? Khi chúng ta tìm được câu trả lời này, chúng ta đã hiểu được mầu nhiệm của tình yêu và của đau khổ. Chúng ta phải tuyệt đối tin tưởng vào Thiên Chúa: những đau khổ, chia ly, than khóc trên đời này chỉ tạm thời chóng qua; khi được về với Thiên Chúa, mọi đau khổ và ly tan sẽ chấm dứt.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Thiên Chúa yêu thương con người, Ngài đau khổ khi chúng ta sống xa cách Ngài; và mừng rỡ nhảy mừng khi chúng ta quay trở lại với Ngài. Đau khổ xảy ra khi chúng ta khinh thường tình yêu của Thiên Chúa, của cha mẹ, và của tha nhân dành cho chúng ta; niềm vui có được khi chúng ta biết nhận ra và trân quí những tình yêu đó.
– Khi xa Thiên Chúa, con người chìm đắm trong đau khổ và làm nô lệ cho tội lỗi; khi trở về với Ngài, con người được bình an, hạnh phúc, và phục hồi mọi sự đã mất. Một khi đã trở về với Thiên Chúa, chúng ta hãy sống kết hiệp mật thiết với Ngài, để đừng bao giờ lìa xa Ngài nữa. Chúng ta hãy thưa với Ngài: Emmanuel! Xin Chúa hãy ở với con luôn mãi.
December 21st – Advent
Readings: Sgs 2:8-14; Lk 1:39-45.
Reading 1 (Sgs 2:8-14):
Hark! my lover–here he comes
springing across the mountains,
leaping across the hills.
My lover is like a gazelle
or a young stag.
Here he stands behind our wall,
gazing through the windows,
peering through the lattices.
My lover speaks; he says to me,
“Arise, my beloved, my dove, my beautiful one,
and come!
“For see, the winter is past,
the rains are over and gone.
The flowers appear on the earth,
the time of pruning the vines has come,
and the song of the dove is heard in our land.
The fig tree puts forth its figs,
and the vines, in bloom, give forth fragrance.
Arise, my beloved, my beautiful one,
and come!
“O my dove in the clefts of the rock,
in the secret recesses of the cliff,
Let me see you,
let me hear your voice,
For your voice is sweet,
and you are lovely.”
Gospel (Lk 1:39-45):
Mary set out in those days
and traveled to the hill country in haste
to a town of Judah,
where she entered the house of Zechariah
and greeted Elizabeth.
When Elizabeth heard Mary’s greeting,
the infant leaped in her womb,
and Elizabeth, filled with the Holy Spirit,
cried out in a loud voice and said,
“Most blessed are you among women,
and blessed is the fruit of your womb.
And how does this happen to me,
that the mother of my Lord should come to me?
For at the moment the sound of your greeting reached my ears,
the infant in my womb leaped for joy.
Blessed are you who believed
that what was spoken to you by the Lord
would be fulfilled.”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, O.P.
I. THEME: God visited His people.
Our life on earth is the combination of happiness and sadness, union and separation, love and hatred… We can only be happy, joyful and at peace when we completely belong to God, as in the state of original justice when Adam and Eve didn’t sin yet. They used to walk and talk with God; but after they sinned, they felt ashamed and hid from Him (Gen 3:8-10). When people must live far away from God, both God and people are suffered; because the purpose when God created people, is for them to live a happy and everlasting life with Him.
Today readings center around the joy when God visits His people. In the first reading, the author of the Book of Canticles described the joy and the happiness of a girl when her lover visited her. In the Old Testament, many authors compared the relationship between God and His people as a deep and close relationship as husband and wife, with God as a husband and Israel as a wife (cf. Hos 1-3, Isa 62:5, Jer 3:1-10, Eze 16, 23); and the human betrayal was compared as adultery. But God continually searched for and brought people back to the beginning love. In the Gospel, the evangelist Luke reported God’s very special visitation to the people: on the surface it was Mary’s visitation to Elizabeth, her cousin; but on the deeper level, it was the Messiah’s visitation to his people, represented by John Baptist, the last prophet of the Old Testament.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Let me see your face, let me hear your voice.
1.1/ The encounter between two lovers: When people in love, they want to live together so that they can see and hear each other’s. Today passage described the exciting joy of a girl when she was waiting her lover to visit: “The voice of my beloved! Behold, he comes, leaping upon the mountains, bounding over the hills. My beloved is like a gazelle, or a young stag.”
1.2/ The pain when they must be separated and the joy when they were united.
(1) The pain and the suffering when she must wait for her lover in a long time: The author described her longing briefly: “the winter is past, the rain is over and gone.” The winter is represented for a long wait, cold and sadness. She wished for the days of winter passing by so that she shall have an opportunity to meet her lover. This is also the human feeling when they were on exile and lived far away from God. They must suffer and endure all pains because they were no longer protected and loved by Him. People on exile wanted to have a visitation from God and to be liberated by Him. God isn’t happy when He punished people and is separated from them. He is always looking for every opportunity to converse and to bring them back to His love.
(2) The joy and happiness of the union: When the cold winter passed, the spring with warming sun shall come. The girl’s heart was full of joy because she was going to see her lover. Heaven, earth and all creation seemed to change and to rejoice with their union, as the author described: “The flowers appear on the earth, the time of singing has come, and the voice of the turtledove is heard in our land. The fig tree puts forth its figs, and the vines are in blossom; they give forth fragrance.” The desire to meet and to hear the lover’s talking after a long year of separation was expressed through the lover’s sweeting words to his loved one: “Arise, my love, my fair one, and come away. O my dove, in the clefts of the rock, in the covert of the cliff, let me see your face, let me hear your voice, for your voice is sweet, and your face is comely.”
2/ Gospel: “When the voice of your greeting came to my ears, the babe in my womb leaped for joy.”
2.1/ The Blessed Mavy visited Elizabeth, her cousin: St. Luke introduced this visitation as followed: “In those days Mary arose and went with haste into the hill country, to a city of Judah, and she entered the house of Zechariah and greeted Elizabeth.” At the surface, it was a normal visitation between two kinswomen; but on the deeper level, it was God’s visitation to His people. This is a historical visitation because God prepared for this event long time ago, when Adam and Eve were fallen to sin in the garden. People desired to have this visitation so that God shall change their fate: from being death to everlasting life; from being on exile to the Promise Land; from being separated from God to being united with Him forever.
Elizabeth had two great joys: First, she was barren and suffered because of people’s judgment; but God changed her fate. He let her to conceive John Baptist when both her and her husband exceeded the natural age to have a child. Second, she was visited by the Mother of God, because Mary’s child shall bring salvation to her and all the people.
2.2/ Jesus visited John Baptist.
(1) How did Elizabeth recognize Mary’s conceiving child is the Messiah? The strange thing is the Blessed Mary didn’t say anything yet about her child to Elizabeth, but she already recognized who is he, as the passage reported: “And when Elizabeth heard the greeting of Mary, the babe leaped in her womb; and Elizabeth was filled with the Holy Spirit and she exclaimed with a loud cry, “Blessed are you among women, and blessed is the fruit of your womb! And why is this granted me, that the mother of my Lord should come to me?” The reason for Elizabeth’s recognition and John Baptist’s leaping was the Holy Spirit’s presence in them. He is the Spirit of truth, He helped Elizabeth and John Babtist to recognize the Messiah. They represented for the human family of the Old Testament. Elizabeth also knew the reason why the Blessed Mary was full of grace, because Mary “believed that there would be a fulfilment of what was spoken to her from the Lord.”
(2) Sowing in pain shall harvesting in joy: The two women were joyful because of their two sons, Jesus and John Baptist; but pain and separation shall soon be happened, not only to Jesus and John Baptist but also to two mothers. Many people ask: Why a lovely Father let pain and separation occur in our life? It is better to reverse the question and to ask: Why did we insult and despite God’s, our parents’ and the love of those who care for us? Why weren’t we concerned about their love and pain? When we find the answer for this question, we shall understand the mystery of love and of suffering. We must put our complete trust in God; all suffering, separation and mourning are only temporal. When we unite with God, all these sufferings shall end.
III. APPLICATION IN LIFE:
– God loves people, He is in pain when we live far away from Him, and He leaps for joy when we return to Him. Suffering happens when we despite God’s love, our parents’ and others’ love. We shall live in joy when we know how to treasure this love.
– When we live far away from God, we are submerged in pain and sins; when we return to God, we shall feel peaceful, happy and recover what we lost. Once we return to God, we should develop an intimate relationship with Him, and make a commitment that we shall never live far away for Him. We should say to Him: “Emmanuel! Come and live always with us.”
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP