Phúc Âm: Mt 14, 13-21
“Mọi người đều ăn no”.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Matthêu.
Khi ấy Chúa Giêsu nghe tin Gioan Tẩy Giả đã chết, thì Người rời bỏ nơi đó, xuống thuyền đi đến nơi hoang địa vắng vẻ. Dân chúng nghe biết, thì từ các thành phố đi bộ theo Người. Ra khỏi thuyền, Người thấy dân chúng đông đảo, thì thương xót họ, và chữa những người bệnh tật trong họ.
Chiều tới, các môn đệ đến gần thưa Người rằng: “Ðây là nơi hoang địa, mà giờ đã chiều rồi, xin Thầy giải tán dân chúng, để họ vào các làng mạc mà mua thức ăn”. Nhưng Chúa Giêsu nói với các ông rằng: “Họ chẳng cần phải đi, các con hãy cho họ ăn”. Các ông thưa lại rằng: “Ở đây chúng con chỉ có năm chiếc bánh và hai con cá”. Người bảo các ông rằng: “Hãy đem lại cho Thầy”.
Khi Người đã truyền cho dân chúng ngồi trên cỏ, Người cầm lấy năm chiếc bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, đọc lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho các môn đệ, các ông này phân phát cho dân chúng. Mọi người đều ăn no. Và người ta thu lượm được mười hai thúng đầy những miếng bánh vụn. Số người ăn là năm ngàn người đàn ông, không kể đàn bà và con trẻ.
Ðó là lời Chúa.
Suy niệm:
Khi nghe tin Gioan bị giết, Ðức Giêsu rút lui.
Ngài rút lui vì chưa đến Giờ của Ngài (Mt 12,15).
Nhưng dân chúng đã đến nơi mà thuyền Ngài sắp cập bến.
Thấy họ, Ngài chạnh lòng thương và chữa những người bệnh.
Nơi thì hoang vắng, trời đã ngả về chiều,
các môn đệ xin Ngài cho đám đông đi mua đồ ăn.
Nhưng Ðức Giêsu đã làm cho họ chưng hửng khi nói:
“Chính anh em hãy cho họ ăn.”
Chỉ với năm chiếc bánh và hai con cá,
làm sao họ có thể cho đám đông này ăn được?
Các môn đệ thú nhận giới hạn của mình.
Họ chỉ có thế, nên không làm được điều Thầy muốn.
“Hãy đem lại đây cho Thầy.”
Ngài cần đến phần đóng góp nhỏ nhoi của chúng ta,
Ngài cần chúng ta trao cho Ngài tất cả những gì mình có,
tất cả những gì chính chúng ta đang cần:
năm cái bánh và hai con cá.
Chúng ta nên nhìn lại đường đi của những tấm bánh:
từ tay các môn đệ đến tay Ðức Giêsu,
từ tay Ðức Giêsu nâng cao dâng lên Cha,
rồi trở lại tay các môn đệ,
và cuối cùng đến tay của từng người trong đám đông.
Chúng ta tự hỏi phép lạ đã xảy ra ở trên tay ai.
Tin Mừng không nói Ðức Giêsu đã làm phép lạ
để có một đống bánh và cá thật to,
rồi các môn đệ cứ đến lấy mà phân phát.
Tin Mừng chỉ nói Ngài bẻ bánh trao cho họ,
rồi chắc họ phải bẻ ra để chia cho đám đông,
và có lẽ những người trong đám đông
cũng đã bẻ tấm bánh của mình để chia cho người khác.
Chẳng mấy chốc, ai cũng có bánh ăn.
Như thế, những tấm bánh từ tay Ðức Giêsu
đã được bẻ ra, trao đi và hoá nhiều.
Ðó là cốt lõi của phép lạ.
Có thể các môn đệ và dân chúng đã góp phần của họ:
bẻ ra, trao đi và hoá nhiều.
Ðây là phép lạ quan trọng vì có đông người chứng kiến,
vì được cả bốn sách Tin Mừng kể lại,
và vì Chúa muốn nó được kéo dài đến tận thế:
bẻ ra, trao đi và hoá nhiều.
Hôm nay Ðức Giêsu cũng mời chúng ta tham dự
để biết phép lạ không phải là chuyện viển vông.
Ðừng sợ bẻ ra và trao đi sẽ làm hao hụt.
Nếu giữ lại, 5 chiếc bánh vẫn chỉ là 5 chiếc bánh.
Hãy nhìn đến biết bao người đang cần bánh:
bánh mì, bánh sự thật, bánh tự do, bánh công bằng,
bánh yêu thương, cảm thông và tha thứ.
Ðừng lo vì bạn không có chi nhiều.
Nếu bạn dám bẻ đôi những gì bạn đang có
thì thế giới sẽ được no nê.
Cầu nguyện:
Giữa một thế giới
chạy theo tiện nghi, hưởng thụ,
xin cho con biết bằng lòng với cuộc sống đơn sơ.
Giữa một thế giới còn nhiều người đói nghèo,
xin cho con đừng thu tích của cải.
Giữa một thế giới mà sự sống bị chà đạp,
xin cho con biết quý trọng phẩm giá từng người.
Giữa một thế giới không tìm thấy hướng sống,
xin cho con biết xây lại niềm tin.
Lạy Chúa Giêsu,
xin cho con cảm được
cơn đói đang giày vò bao người,
xin cho con nghe được lời mời của Chúa:
“Các con hãy cho họ ăn đi.”
Ước gì chúng con dám trao
tất cả những gì chúng con có cho Chúa,
để Chúa trao tất cả những gì Chúa có
cho chúng con và cho cả nhân loại.
Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J