Lời Chúa: Lc 13,22-30
Hồi ấy, trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. Có kẻ hỏi Người: Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?” Người bảo họ: “Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được. Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: ‘Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào!’, thì ông sẽ bảo anh em: ‘Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến!’ Bấy giờ anh em mới nói: ‘Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi’. Nhưng ông sẽ đáp với anh em: ‘Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính!’ Ở đó anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa. Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót.”
Suy niệm:
Cuộc sống đời này dù dài mấy cũng có lúc chấm dứt.
Con người không chỉ đặt câu hỏi mình từ đâu đến,
mà còn đặt câu hỏi mình sẽ đi đâu.
Cả người vô tín cũng không thể tránh câu hỏi này.
Có người coi cái chết là dấu chấm hết,
nhưng có nhiều người tin vào thế giới mai sau.
Cuộc sống đời này chỉ là phù du tạm bợ.
Sống gửi thác về, sinh ký tử quy.
Cuộc sống vĩnh hằng sau cái chết mới đáng kể.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, một người hỏi Đức Giêsu:
“Phải chẳng chỉ ít người được cứu độ?” (Lc 13,23).
Có vẻ anh sợ mình không nằm trong số ít đó.
Đức Giêsu đã không trả lời ít hay nhiều,
Ngài chỉ nói vào Nước Thiên Chúa là chuyện không dễ.
Đơn giản là vì cửa vào khá hẹp.
Phải nỗ lực phấn đấu mới len vào được.
Như thế được cứu độ vừa là một ơn lớn của Chúa,
vừa đòi ta phải cố gắng sống xứng đáng với ơn đó.
Có người nghĩ rằng vì Chúa là Đấng nhân lành
nên chẳng có hỏa ngục, chẳng ai phải chịu luận phạt.
Người ta quên rằng ông chủ chỉ nói với người đầy tớ:
“Hỡi đầy tớ tài giỏi và trung thành…
hãy vào hưởng niềm vui của chủ ngươi (Mt 25,21),
sau khi anh đã vất vả làm ăn và sinh lợi gấp đôi số bạc.
Chính Con Thiên Chúa chỉ vinh quang vào Nước Cha
sau khi đã đi đường thánh giá dẫn đến cái chết.
Chẳng vị thánh nào cả đời đi theo Chúa trên cỏ xanh.
Thiên đàng là nơi của người chiến thắng sau khi chiến đấu.
Có nhiều người tìm cách vào mà không được (x. Lc 13,24).
Chúng ta không rõ tại sao có những người đứng ở ngoài
khi chủ nhà đã đứng dậy và khóa cửa (Lc 13,25).
Bây giờ không phải chỉ là cửa hẹp, mà là cửa đóng.
Không phải chỉ khó vào, mà còn không thể vào được.
Cửa vẫn đóng, bất chấp những tiếng gõ cửa và năn nỉ:
“Thưa Ngài, xin mở cho chúng tôi.”
Tiếng đáp lạnh lùng từ ông chủ nhà bên trong:
“Ta không biết các anh từ đâu đến!” (Lc 13,25).
Ta chỉ mở cửa cho người mà Ta biết rõ gốc gác thôi.
Người đứng ngoài muốn cho chủ nhà biết
mình là người hết sức thân thiết gần gũi với ông:
“Chúng tôi đã từng ăn uống trước mặt ngài,
và Ngài cũng từng giảng dạy trên đường phố chúng tôi.”
Chúng tôi đã thông hiệp với Ngài trên bàn ăn,
và đã nhiều lần nghe các bài giảng của ngài.
Hy vọng ngài nhận ra chúng tôi là người Ngài quen biết.
Hy vọng ngài mau mau mở cửa cho chúng tôi.
Tiếc thay, lời từ chối được lặp lại quyết liệt hơn trước:
“Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi !
hỡi tất cả những kẻ làm điều bất chính” (Lc 13,27).
Vào ngày tận thế, một tín hữu đã dự tiệc Thánh Thể,
đã nghe giảng Lời Chúa, vậy mà Chúa vẫn không nhận ra.
Chúa không nhận ra, không mở cửa, vì họ làm điều bất chính.
Sống chính trực là điều kiện cần để được vào dự tiệc.
Có những người từ đông tây nam bắc được vào.
Họ có thể là người chưa biết đến Tin Mừng của Đức Kitô
nhưng lại thành tâm tìm kiếm Thiên Chúa.
Nhờ ơn thánh, họ cố gắng sống theo tiếng lương tâm.
Những người đó vẫn có thể đạt được ơn cứu độ (x. LG 16).
Khi được vào thiên đàng, chúng ta sẽ hết sức ngạc nhiên,
vì gặp ở đây những người mà chúng ta không ngờ.
Lập tức, chúng ta hiểu được rằng
Thiên Chúa là Đấng vừa công bằng, vừa đầy thương xót.
Lời nguyện:
Lạy Chúa Giêsu,
Ai cũng thích đi trên đường rộng rãi thênh thang.
Đường hẹp là đường chẳng ai muốn đi.
Vậy mà Chúa lại bảo chúng con đi vào con đường hẹp.
Đường hẹp là đường Cha chọn cho Chúa,
cũng là đường Chúa chọn đi suốt đời.
Dù là Con Thiên Chúa,
Chúa đã sống phận người như chúng con.
sống nghèo, nay đây mai đó, bữa đói bữa no,
và chết nghèo, trần trụi trên thập giá như một tử tội.
Khi theo Chúa nghiêm túc,
Chúng con nhận ra những đòi hỏi của Chúa.
Chúng con không thể vừa chọn Chúa
vừa chọn thế gian, với những thần tượng của nó.
Chúng con không thể vừa muốn sống theo ý Chúa,
vừa chiều theo khuynh hướng tự nhiên.
Xin cho con chọn đi đường hẹp,
vì biết đó là đường dẫn đến sự sống.
Xin cho con vui sướng
khi đi trên Đường mang tên Giêsu,
vì đó là Đường duy nhất dẫn đến Thiên Chúa Cha. Amen.
Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ