HIỆP SỐNG TIN MỪNG, CHÚA NHẬT 28 THƯỜNG NIÊN B (Mc 10,17-30) SỐNG SIÊU THOÁT ĐỂ NÊN MÔN ĐỆ ĐỨC GIÊ-SU

I. HỌC LỜI CHÚA
1. TIN MỪNG: Mc 10,17-30
(17) Đức Giê-su vừa lên đường, thì có một người chạy đến, quì xuống trước mặt Người và hỏi: “Thưa Thầy nhân lành, tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?”. (18) Đức Giê-su đáp: “Sao anh nói tôi là nhân lành? không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa. (19) Hẳn anh biết điều răn: “Chớ giết người, chớ ngoại tình, chớ trộm cắp, chớ làm chứng gian, chớ làm hại ai, hãy thờ kính cha mẹ”.(20) Anh ta nói: “Thưa Thầy, tất cả những điều đó, tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ”. (21) Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi”. (22) Anh ta sa sầm nét mặt vì lời đó và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải. (23) Đức Giê-su rảo mắt nhìn xung quanh, rồi nói với các môn đệ: “Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!” (24) Nghe Người nói thế, các môn đệ sững sờ. Nhưng Người lại nói tiếp: “Các con ơi, vào được Nước Thiên Chúa thật khó biết bao! (25) Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa”. (26) Các ông lại càng sửng sốt hơn nữa, và nói với nhau: “Thế thì ai có thể được cứu?” (27) Đức Giê-su nhìn thẳng vào các ông và nói: “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa mọi sự đều có thể được”. (28) Ông Phê-rô lên tiếng thưa Người: “Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!” (29) Đức Giê-su đáp: “Thầy bảo thật anh em: Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng, (30) mà bây giờ ngay ở đời này, lại không nhận được nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, gấp trăm, cùng với sự ngược đãi, và sự sống đời đời ở đời sau”.
2. Ý CHÍNH:
Chàng thanh niên trong Tin Mừng hôm nay tuy muốn nên hoàn thiện, và đã có thiện chí tuân giữ các giới răn của Thiên Chúa từ nhỏ. Nhưng anh lại không đủ dũng cảm và lòng tín thác vào Chúa quan phòng để làm theo lời khuyên của Đức Giê-su là: Chia sẻ của cải cho người nghèo để biến nó thành kho báu ân sủng trên trời, rồi đi theo làm môn đệ của Người. Sau đó, trả lời cho Phê-rô về phần thưởng của môn đệ, Đức Giê-su hứa sẽ ban gấp trăm những điều họ đã tự nguyện từ bỏ. Người cũng tiên báo những khó khăn họ sẽ gặp phải trên đường truyền giáo và sau này sẽ được sự sống muôn đời!”.
3. CHÚ THÍCH:
– C 17-18: + Đức Giê-su vừa lên đường, thì có một người chạy đến: Mác-cô chỉ nói trống là “có một người”, đang khi Tin Mừng Lu-ca nói rõ hơn là: “Có một thủ lãnh” (x. Lc 18,18), và Tin Mừng Mát-thêu nói là “một thanh niên” (x. Mt 19,20). + quì xuống trước mặt Người: Đây là thái độ biểu lộ lòng tôn kính đối với Đức Giê-su, mà người Do Thái quen làm đối với một Rab-bi họ kính trọng. + Thưa Thầy nhân lành: Khi gọi Đức Giê-su là “nhân lành”, anh thanh niên tỏ ý ngưỡng mộ tác phong của Người, thể hiện qua lời nói, thái độ và hành động của Người đối với các bệnh nhân và trẻ thơ… + tôi phải làm gì để được sự sống đời đời làm gia nghiệp?: sự sống đời đời (x. Đn 12,2) có thể hiểu là sự sống sau khi sống lại, không nhất thiết hàm ý “bất tử”. Cũng có thể coi đồng nghĩa với “Nước Thiên Chúa” (x. 9,43-47). Anh ta xin Đức Giê-su tư vấn giúp anh biết phải làm gì để được vào Nước Thiên Chúa mà Người rao giảng và thiết lập. + Sao anh nói tôi là nhân lành?: Về bản tính lòai người, Đức Giê-su khiêm tốn từ chối không nhận hai từ “nhân lành” mà chàng thanh niên khen tặng. + Không có ai nhân lành cả, trừ một mình Thiên Chúa: Người cho chàng thanh niên biết rằng: Sự nhân lành tuyệt đối chỉ có nơi một mình Thiên Chúa. Thiên Chúa vừa là mẫu mực, vừa là nguồn gốc của mọi điều thiện hảo. Thực ra, với tư cách là “Con Thiên Chúa”, Đức Giê-su cũng xứng đáng được gọi là “Đấng Nhân Lành” ngang bằng Thiên Chúa.
– C 19-20: + Hẳn anh biết các điều răn: “chớ giết người…”: Các điều này phần lớn được rút từ phần hai của Thập Giới (Xh 20,12-17; Đnl 5,16-21), về những quan hệ giữa người với người. Nêu ra những giới răn này, Đức Giê-su muốn chàng thanh niên kiểm điểm đời sống về những điều cấm chứ chưa đề cập đến những bổn phận cần làm. + “Tôi đã tuân giữ từ thuở nhỏ”: Câu trả lời của chàng thanh niên cho thấy anh có lòng thành thật, không phô trương tự mãn như người Pha-ri-sêu trong Đền Thờ (x. Lc 18,11-12). Qua câu n2y, anh thanh niên chỉ muốn hỏi rằng: Từ trước đến nay, tôi chưa làm thiệt hại cho ai điều gì. Vậy tôi cần làm gì thêm nữa để nên hoàn thiện? (x. Mt 19,20-21).
– C 21-22: + Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến: Người biểu lộ tình cảm đối với anh thanh niên đầy thiện chí này, + Anh chỉ thiếu có một điều: Hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi: .Để nên trọn lành, ngoài việc giữ các giới răn như anh đã làm, Đức Giê-su khuyên anh làm ba việc này: Một là về bán gia sản để không còn bị lòng tham của cải ràng buộc; Hai là đem số tiền ấy chia sẻ cho người nghèo để biến nó trở thành kho báu thiêng liêng trên trời; Ba là quyết tâm đi theo làm môn đệ Đức Giê-su. + Anh ta sa sầm nét mặt, và buồn rầu bỏ đi, vì anh ta có nhiều của cải: Chàng thanh niên thất vọng chán nản bỏ đi, vì anh không thể từ bỏ lòng tham của cải thế gian như đòi hỏi của Đức Giê-su. Anh muốn nên trọn lành nhưng không muốn từ bỏ của cải vật chất. Nói cách khác: Anh ta yêu tiền bạc hơn quyết tâm muốn nên hoàn thiện.
– C 23-25: + Những người có của thì khó vào nước Thiên Chúa biết bao!”: Câu nói tỏ ý thương tiếc một tâm hồn tuy thiện chí, nhưng lại bị lòng ham mê tiền bạc trói buộc, đến nỗi không thể vươn cao lên đỉnh trọn lành! + Các môn đệ sững sờ: Các ông sững sờ kinh ngạc, vì lời dạy của Đức Giê-su khác hẳn suy nghĩ của các ông và người Do thái thời đó: Giàu có là một hồng ân do Thiên Chúa thưởng ban cho người công chính, như tác giả Thánh Vịnh 37 đã viết: “Từ nhỏ dại tới nay tôi già cả, chưa thấy người công chính bị bỏ rơi, hoặc dòng giống phải ăn mày thiên hạ. Ngày ngày họ thông cảm và cho mượn cho vay. Dòng giống mai sau hưởng phúc lành. Hãy làm lành lánh dữ, bạn sẽ được một nơi ở muôn đời. Bởi vì Chúa yêu thích điều chính trực, chẳng bỏ rơi những bậc hiếu trung…” (Tv 37,25-28). + “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Thiên Chúa”: Trước đây các nhà giảng thuyết và chú giải đã tìm ra một cái cửa nhỏ bên cạnh cổng lớn ở tường thành Giê-ru-sa-lem, mà một con lạc đà không thể đi qua, và một vài thủ bản Kinh Thánh đọc là “sợi dây thừng” (kamilos) thay vì “con lạc đà” (kamêlos), chúng ta phải công nhận đây là một kiểu nói ngoa ngữ (x. Mt 23,24; Lc 6,41-42): Đức Giê-su dùng hình ảnh con lạc đà to lớn không thể chui lọt qua lỗ kim khâu nhỏ để dạy rằng: Người giàu có hay những kẻ tham lam dựa vào thế lực của đồng tiền sẽ không thể vào được Nước Thiên Chúa!
– C 26-27: + Thế thì ai có thể được cứu?: Nghe lời giải thích của Đức Giê-su, các môn đệ càng kinh ngạc và thất vọng hơn khi nghĩ đến bản thân các ông cũng tham lam tiền bạc, nên cũng khó vào Nước Thiên Chúa, nên đã thốt lên: “Thế thì ai có thể được cứu!?”. + “Đối với loài người thì không thể được, nhưng đối với Thiên Chúa thì không phải thế, vì đối với Thiên Chúa: “mọi sự đều có thể được”: Đức Giê-su cho thấy hiệu lực của ơn chúa: Những gì lòai người không thể vượt qua, thì lại chẳng là gì trước quyền năng của Thiên Chúa. Vì đối với Thiên Chúa “mọi sự đều có thể được” (x Lc 1,37).
– c 28-30: + Thầy coi, phần chúng con, chúng con đã bỏ mọi sự mà theo Thầy!: Phê-rô kể ra những gian lao vất vả trên bước đường theo Thầy, để yêu cầu Thầy bù đắp phần thiệt thòi ấy. + Chẳng hề có ai bỏ nhà cửa, anh em, chị em, mẹ, con hay ruộng đất, vì Thầy và vì Tin Mừng: Đức Giê-su hứa chắc rằng: những ai đã quảng đại từ bỏ của cải, tình cảm ruột thịt vì lòng mến Người và dấn thân đi loan báo Tin Mừng, thì sẽ được lại gấp trăm những gì đã dâng hiến. Họ sẽ có thêm một gia đình mới là Cộng Đoàn Giáo Hội, sẽ được quản lý các công trình lớn lao của Hội Thánh… và cuối cùng còn được hạnh phúc vui hưởng sự sống đời đời. + cùng với sự ngược đãi: Tin Mừng Mác-cô cũng tiên báo những đau khổ sỉ nhục mà các môn đệ phải chịu do các đầu mục Do Thái gây ra để cùng với Thầy đi con đường “Qua đau khổ vào vinh quang” (x. Mc 8,31).
4. CÂU HỎI: 1) Thái độ quì gối xuống trước mặt Đức Giê-su của chàng thanh niên trong Tin Mừng nói lên điều gì? 2) Tại sao anh ta gọi Đức Giê-su là “Thầy nhân lành”? 3) Đức Giê-su kể ra một số điều cấm làm nhằm mục đích gì? 4) Câu trả lời của chàng thanh niên cho thấy tình trạng tâm hồn anh thế nào? 5) Đức Giê-su biểu lộ cảm tình đối với anh ta ra sao? 6) Ba điều Đức Giê-su dạy chàng thanh niên làm để nên trọn lành là những việc gì? 7) Tại sao anh không làm theo lời Đức Giê-su dạy mà buồn rầu bỏ đi? 8) Câu Đức Giê-su nói: “Những người có của thật khó vào Nước Thiên Chúa biết bao!” cho thấy Người lấy làm tiếc cho chàng thanh niên này về điều gì? 9) Tại sao các môn đệ lại kinh ngạc sững sờ khi nghe Đức Giê-su cho biết người giàu có khó vào Nước Thiên Chúa? 10) Đức Giê-su còn dùng hình ảnh nào cho thấy người giàu thật khó có thể vào được Nước Thiên Chúa? 11) Các môn đệ đã thốt lên câu nào ho thấy sự hoang mang của các ông? 12) Lời trấn an các môn đệ cho thấy sức mạnh của ơn Thiên Chúa thế nào? Câu này tương tự câu nào trong biến cố Truyền Tin? 13) Đức Giê-su hứa sẽ làm gì để bù đắp sự mất mát của các môn đệ khi phụng sự Người? 14) Qua câu “kèm theo sự ngược đãi” Đức Giê-su muốn ám chỉ điều gì?
II.SỐNG LỜI CHÚA
1. LỜI CHÚA: Đức Giê-su đưa mắt nhìn anh ta và đem lòng yêu mến. Người bảo anh ta: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo. anh sẽ được một kho tàng trên trời. rồi hãy đến theo Tôi (Mc 10,21).
2. CÂU CHUYỆN:
1) ĐỒNG TIỀN LÀM BĂNG HOẠI DANH TIẾNG CỦA MỘT TỔNG THỐNG:
Ông JOSEPH ESTRADA, là vị tổng thống thứ chín của Phi-líp-pin, một đất nước có 90 phần trăm theo đạo công giáo. Bản thân ông cũng là một tín hữu sùng đạo nên ông được đông đảo dân chúng ngưỡng mộ. Đối với họ, ông là vị lãnh đạo liêm chính, có nếp sống giản dị và quảng đại. Lễ tuyên thệ nhậm chức của ông diễn ra không ồn ào và ít tốn kém. Ông lưu tâm đến người nghèo, đặc biệt là các cư dân ở vùng nông thôn hẻo lánh. Có lần ông đã khẳng định: “Tôi là vị tổng thống của người nghèo”. Nhưng rồi, chỉ sau một thời gian ngắn cầm quyền, niềm tin của dân chúng vào ông đã bị sụp đổ: Ông đã bị báo chí phanh phui tội tham nhũng, vì hàng tháng ông đã nhận tiền từ các sòng bài phi pháp trong nước, và đã nhắm mắt làm ngơ mặc cho họ bóc lột đám dân nghèo. Chính đồng tiền đã làm cho ông bị tối mắt và sói mòn lòng tin của dân chúng dành cho ông. Rồi sau cùng chính đức hồng y James Sheen, Tổng Giám mục giáo phận Manila, cũng đã lên tiếng yêu cầu ông từ chức. Do tội tham nhũng mà ông đã bị mất hết uy tín không thể tiếp tục lãnh đạo đất nước.
2) TIỀN BẠC KHÔNG MUA ĐƯỢC HẠNH PHÚC:
Ngày 06.6.1976, tỷ phú Paul Getty qua đời, để lại một gia sản từ hai đến bốn tỷ đôla. Sau năm lần ly dị, ông đã tuyên bố với báo chí: Tôi muốn dùng tất cả gia tài của tôi để xây dựng một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Nhưng tôi đã thất bại vì không đạt được hạnh phúc gia đình. Tiền bạc không thể mua được hạnh phúc. Trái lại, nó còn có liên hệ với những bất hạnh nữa.
Cơ quan vũ trụ Nasa của Mỹ đã từng tiết lộ: khi phi hành gia lần đầu tiên trên trái đất đặt chân lên mặt trăng, nhìn cảnh vật, ông ấy đã thốt lên “ Ôi, yên bình quá, ở đây không có tiền”.
Một cuộc sống đầy đủ không thể không có tiền, nhưng nhiều tiền chưa hẳn đã có hạnh phúc. Sự giàu sang không đương nhiên mang lại hạnh phúc cho con người.
3) THÁI ĐỘ CỦA BÁC NÔNG DÂN ĐỐI VỚI TIỀN BẠC:
Một bác nông dân người Anh có dịp nghe JOHN WESLEY giảng thuyết. John Wesley là một nhà giảng thuyết nổi tiếng: hôm ấy ông giảng về việc sử dụng tiền của. Wesley bắt đầu bài giảng bằng tư tưởng; Phải ra công tích luỹ tối đa, phải dùng hết khả năng tìm cách làm giàu. Bác nông dân gật gù bảo người bạn ngồi bên cạnh: Đúng lắm! Rồi wesley triển khai điểm thứ hai: Phải tiết kiệm tối đa. Ông lên án thói phung phí tiêu xài quá đáng. Bác nông dân xuýt xoa: bài giảng tuyệt vời! Cám ơn Chúa, mình vẫn sống tiết kiệm. Cuối cùng, nhà giảng thuyết đi tới điểm thứ ba: Phải chia sẻ tối đa. Hãy coi hoàn cảnh thiếu thốn của người chung quanh là thuộc trách nhiệm của mình. Nghe đến đây, bác nông dân lắc đầu rồi bỏ nhà thờ đi ra… vì ông ta không muốn chia sẻ tiền bạc của mình với tha nhân.
4) TINH THẦN KHÓ NGHÈO CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHAN-XI-CÔ:
Đức Thánh Cha PHANXICÔ trong hơn hai năm trên cương vị Giáo hoàng đã nhiều lần cảnh báo về lối sống trưởng giả, đặc biệt nơi các linh mục, các Giám mục, và cả các Hồng y. Sau khi đắc cử Giáo hoàng, dù không cần làm, Ngài cũng vẫn đến quầy tiếp tân của khu nhà nghỉ của các hồng y trong điện Vatican, để bỏ tiền túi ra trả tiền phòng giống như bao người khác. Khi còn là Hồng y tại nước Ác-hen-ti-na, ngài vẫn sử dụng chiếc xe hơi cũ như một người nghèo. Trong bất cứ cuộc tông du nào, Ngài luôn sắp xếp thời gian đi thăm các khu nhà ổ chuột, đến các nhà tù hoặc những vùng dân cư nghèo khổ nhất, và Ngài gọi đó là vùng ven. Trong chuyến tông du tại Mỹ, Ngài đã từ chối bữa ăn sang trọng mà các nghị viên khoản đãi để đến dùng bữa với những người vô gia cư, những kiều dân khố rách áo ôm. Ngài cũng nói thẳng về hiện tượng một số vị mục tử đã sử dụng những chiếc xe hơi quá sang trọng và đắt tiền, những thứ đó chỉ dành cho giới thượng lưu tỉ phú. Đây là lối sống trưởng giả của một số vị mục tử mà Ngài đã nhiều lần đề cập. Khi nghe những điều này, nhiều đấng bậc trong giáo hội cũng bị chột dạ, đã đổi xe mắc tiền để đi xe khác rẻ tiền hơn. Cũng có vị Giám mục ở Hoa Kỳ đã bán toà giám mục sang trọng để mua một tòa nhà khác nhỏ bé giản dị hơn. Chắc chắn, Đức Thánh Cha Phan-xi-cô không cổ vũ một lối sống nghèo khó bần cùng dẫn đến bất hạnh, nhưng Ngài tìm cách loại bỏ lối sống xa hoa nơi một số mục tử, vì nó không phù hợp với tinh thần nghèo khó của tám mối phúc, và làm mất đi giá trị Tin mừng tình thương cho người nghèo do Đức Giê-su rao giảng.
3. THẢO LUẬN:
1) Mỗi buổi tối trước khi nghỉ đêm, bạn hãy dành vài ba phút để tự vấn lương tâm như sau: Hôm nay tôi đã làm được việc nào hữu ích cho cha mẹ, chồng vợ hay một ai đó cần được trợ giúp hay không?
2) Để thực hành câu “mỗi ngày làm vui lòng ít là một người”, ngòai sự dốc quyết, chúng ta cần phải làm gì?
4. SUY NIỆM:
1) CẦN XÁC ĐỊNH THÁI ĐỘ ĐỐI VỚI TIỀN CỦA:
– Giá trị và cách sử dụng đồng tiền: Trong cuộc sống hằng ngày, tiền bạc luôn có giá trị và sức mạnh như người ta thường nói: “Có tiền mua tiên cũng được” và: “Đồng tiền là tiên là phật, là sức bật của tuổi trẻ, là sức khỏe của tuổi già, là cái đà của danh vọng, là cái lọng để che thân, là cán cân của công lý…” Do đó, ngòai các tu sĩ được ơn kêu gọi dấn thân phụng sự Chúa và phục vụ tha nhân trong đời dâng hiến, nên cần phải sống siêu thoát bằng việc từ bỏ của cải vật chất như Đức Giê-su đề nghị chàng thanh niên trong Tin Mừng hôm nay: “Anh chỉ thiếu có một điều, là hãy đi bán những gì anh có mà cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi” (Mc 10,21). Còn đối với các tín hữu, chúng ta cũng không cần bán đi tài sản để phân phát tất cả. Vì ai trong chúng ta cũng đều cần tiền để thỏa mãn những nhu cầu đi lại, ăn ở, may mặc, học hành, giải trí… và khỏi trở thành gánh nặng cho xã hội (x 2 Tx 3,8), để không bị vong thân, bán rẻ phẩm hạnh nếu rơi vào hoàn cảnh “khố rách áo ôm”, “chạy ăn từng bữa”… dễ làm liều như người ta thường nói: “Đói ăn vụng, túng làm liều”, “Bần cùng sinh đạo tặc!” …
– Tránh làm tôi hai chủ : Chúng ta cần tránh vừa làm tôi Thiên Chúa lại vừa làm tôi tiền của (x. Lc 16,13). Người môn đệ Đức Giê-su sẽ không coi tiền bạc là ông chủ, nhưng coi nó là đầy tớ. Vì: “Đồng tiền sẽ là một ông chủ xấu, nhưng lại là người đầy tớ tốt”. Một khi xác định Thiên Chúa là mục đích và đồng tiền chỉ là phương tiện, thì bấy giờ đồng tiền sẽ giúp chúng ta làm được những việc lớn lao, giúp chu toàn sứ mệnh “Làm vinh danh cho Thiên Chúa và vì phần rỗi các linh hồn” (thánh Inhaxiô Loyôla).
2) LÒNG THAM CỦA CẢI LÀ TRỞ NGẠI LỚN ĐỂ ĐƯỢC VÀO NƯỚC TRỜI:
– Ai trong chúng ta cũng cảm nghiệm được sự giằng co giữa một bên là ước muốn nên thánh và bên kia là sức quyến rũ lôi kéo của tiền bạc và hưởng các tiện nghi do đồng tiền mang lại. Chàng thanh niên giàu có trong Tin Mừng hôm nay đã tuân giữ các giới răn, nhưng lại không vượt qua được lòng ham mê của cải và sự hưởng thụ nên đã từ chối chia sẻ tiền của cho người nghèo khó. Đức Giê-su đã coi lòng tham lam của cải chính là trở ngại cản bước anh đi theo làm môn đệ của Người.
– Như vậy, tiền của là ơn lành của Thiên Chúa ban và sẽ mang lại nhiều ích lợi cho con người nếu người ta biết cách sử dụng nó. Nó chỉ trở nên xấu nếu người ta sử dụng nó để hưởng thụ ích kỷ và không muốn chia sẻ giúp đỡ tha nhân nghèo khó bệnh tật. Cũng vì đồng tiền mà nhiều người đã chối bỏ đức tin, phớt lờ tiếng lương tâm cáo trách để làm những điều bất chính, tội lỗi… Đây là nguy cơ mà bất cứ ai cũng đều có thể mắc phải. Lòng tham tiền bạc đã biến thành con lạc đà to lớn khiến người ta không thể chui lọt qua lỗ kim để vào được Nước Trời (x. Mt 19,24).
3) THÁI ĐỘ PHẢI CÓ ĐỐI VỚI TIỀN BẠC CỦA MÔN ĐỆ ĐỨC GIÊ-SU:
– Trong cuộc sống đời thường, tiền bạc cũng như mọi thứ khác đều có thể phát sinh lợi ích nếu người ta biết sử dung chúng như có người đã nói:
« Một đồng tiền mang ra kinh doanh là một đồng tiền sinh lợi.
Một ánh lửa được chia sẻ là một ánh lửa tỏa lan.
Một vết dầu được thả vào chất lỏng là một vết dầu loang xa.
Đôi môi ta có mở ra thì mới có được nụ cười.
Bàn tay ta có chia sẻ thì tâm hồn mới có được niềm vui và hạnh phúc. »
– Về phạm vi thiêng liêng, Tin Mừng hôm nay cũng ghi lại Lời Chúa dạy: hãy biết sử dụng tiền của để mang lại ích lợi thực sự cho mình bây giờ và mai sau. Chúa Giê-su không bảo chàng thanh niên giàu có hãy vứt bỏ gia sản đang chiếm hữu, nhưng Người muốn anh biến gia sản thành đồng tiền vật chất và quảng đại chia sẻ đồng tiền đó cho những người nghèo khổ bất hạnh. Thái độ đó chính là điều kiện để anh ta trở nên môn đệ đích thật của Người: “Hãy đi bán những gì anh có mà phân phát cho người nghèo, anh sẽ được một kho tàng trên trời. Rồi hãy đến theo tôi” (Mc 10,21).
4) CHÚNG TÔI PHẢI LÀM GÌ?
– Đức Giê-su luôn mời gọi các môn đệ hãy sống khiêm hạ nghèo khó thể hiện qua thái độ coi thường tiền bạc vật chất để sống siêu thoát giống như Người. Vì “Được lời lãi cả thế gian mà mất linh hồn thì nào có ích gì” (Mt 16,26). Những ai sẵn sàng nhường cơm sẻ áo cho những người nghèo khổ bất hạnh… cũng được kể đã làm cho chính Người: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” (Mt 25,40). Khi chúng ta quảng đại chia sẻ của cải mình có cho người khác, thì Thiên Chúa cũng sẽ ban lại ân sủng nhiều hơn gấp bội cho chúng ta như lời Chúa: “Anh em hãy cho, thì sẽ được Thiên Chúa cho lại. Người sẽ đong cho anh em bằng cái đấu đủ lượng đã dằn đã lắc và đầy tràn mà đổ vào vạt áo anh em. Vì anh em đong bằng cái đấu nào, thì Thiên Chúa sẽ đong lại cho anh em bằng cái đấu ấy” (Lc 6,38).
– Bước theo Đức Giê-su hôm nay đòi chúng ta phải bỏ mình mỗi ngày trong suốt cuộc đời: “ Ai muốn theo Tôi, phải từ bỏ chính mình, vác thập gía mình hàng ngày mà theo tôi”. Mỗi người chúng ta đều được Chúa kêu gọi hãy từ bỏ lòng tham của cải bất chính, bỏ đi thói ham hưởng thụ khoái lạc… để được thuộc về Chúa. Hãy loại trừ lối sống đạo vụ hình thức bề ngoài, đọc kinh dự lễ theo thói quen mà thiếu xác tín, thiếu tâm tình mến Chúa, thiếu nhiệt tình làm chứng cho Chúa. Mỗi người hãy luôn quên mình để sống vị tha bác ái noi gương Đức Giê-su, hầu nên môn đệ thực sự của Người và chu toàn được sứ mệnh loan báo Tin Mừng, giúp nhiều người nhận biết tin yêu Chúa để được gia nhập vào Nước Trời và được hưởng hạnh phúc đời này và đời sau.
5. NGUYỆN CẦU:
Lạy Chúa Giê-su.
Xin tha thứ cho những lần lẽ ra con phải mở lòng giúp đỡ tha nhân đang cần trợ giúp, nhưng vì ích kỷ, nên con đã bỏ qua không làm.
Xin tha thứ cho những lần lẽ ra con phải sẵn lòng hy sinh cho anh em, nhưng vì sợ bị phiền hà, nên con đã cố tình nhắm mắt làm ngơ.
Xin tha thứ cho những lần lẽ ra con phải quảng đại giúp đỡ một người bạn thân đang cần được trợ giúp, nhưng con lại so đo tính toán, và đã khéo léo từ chối.
Lạy Chúa. Xin tha thứ cho mọi lỗi lầm thiếu sót của con, và xin đổ tràn tình yêu bao dung của Chúa vào lòng trí con, để sau khi nghe lời Chúa dạy hôm nay, con quyết tâm sẽ dùng tiền bạc mà mua lấy bạn hữu, hầu đến giờ chết, khi bị mất hết tiền bạc, con sẽ được Chúa đón nhận vào Thiên đàng hưởng hạnh phúc muôn đời với Chúa.
X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.
LM ĐAN VINH – HHTM