(05-9-2021 – Chúa Nhật Tuần 23 TN B) Vừa điếc vừa ngọng

Lời Chúa: Mc 7, 31-37

Khi ấy, Chúa Giêsu từ địa hạt Tyrô, qua Siđon, đến gần biển Galilêa giữa miền thập tỉnh. Người ta đem một kẻ câm điếc đến cùng Người và xin Người đặt tay trên kẻ ấy. Người đem anh ta ra khỏi đám đông, đặt ngón tay vào tai anh và bôi nước miếng vào lưỡi anh ta. Đoạn ngước mặt lên trời, Người thở dài và bảo: “Effetha!” (nghĩa là “Hãy mở ra!”), tức thì tai anh ta mở ra, và lưỡi anh ta được tháo gỡ, và anh nói được rõ ràng. Chúa Giêsu liền cấm họ đừng nói điều đó với ai. Nhưng Người càng cấm, thì họ càng loan truyền mạnh hơn. Họ đầy lòng thán phục mà rằng: “Người làm mọi sự tốt đẹp, Người làm cho kẻ điếc nghe được và người câm nói được!”

Suy niệm:

Thời Đức Giêsu, khi chữ viết và sách vở chưa phổ biến,
Một người bị điếc và ngọng sẽ gặp nhiều hạn chế.
Có thể nói hai cánh cửa quan trọng mở ra với tha nhân
là nghe và nói, như hoàn toàn bị khóa lại.
Người khiếm thính chẳng nghe thấy âm thanh gì.
Họ sống trong một sự thinh lặng âm u.
Chẳng những không nghe được tiếng chim hót
mà còn không nghe được tiếng người ta nói với nhau,
bởi đó cũng không học được ngôn ngữ của người khác.
Người điếc cuối cùng trở thành người câm hay ngọng.

Có một người điếc và ngọng như thế trong bài Tin Mừng.
Anh ấy ở vùng Thập Tỉnh, bên kia sông Giođan.
Trước đây Đức Giêsu đã có lần đến vùng này (Mc 5,20),
và đã chữa lành một người bị quỷ ám sống nơi mồ mả.
Người ấy đã đi rao truyền ở vùng Thập Tỉnh về chuyện đó.
Có lẽ vì thế khi Đức Giêsu trở lại vùng này,
Người ta đem đến ngay cho Ngài một anh điếc và ngọng.
Ngài đã không đặt bàn tay trên anh như họ yêu cầu,
cũng không chữa cho anh trước mặt đám đông (Mc 7,33).
Nhưng Ngài làm cho anh những cử chỉ khác thường:
đặt ngón tay vào lỗ tai, lấy nước miếng bôi vào lưỡi.
Anh cảm được những đụng chạm gần gũi thân thương ấy
dù anh không nghe được câu nói “Ép-pha-tha” của Ngài.
Đức Giêsu không chữa bệnh bằng ma thuật và bùa chú.
Ngài ngước mắt lên trời và cầu nguyện với Chúa Cha,
như Ngài đã làm trước khi bẻ bánh cho dân chúng (Mc 6,41).
“Ép-pha-tha” có nghĩa là “Hãy được mở ra !”
Anh khuyết tật không tự mở tai hay miệng cho mình được.
Đấng mở ra cho anh là Thiên Chúa.
Thiên Chúa đã ban điều kỳ diệu ấy cho anh qua Đức Giêsu.

Phép lạ của Đức Giêsu diễn ra ngay lập tức (Mc 7,35).
Hai tai anh được mở ra, lưỡi của anh được tháo cởi.
Lập tức anh nghe được và nói được rành mạch rõ ràng.
Cả một thế giới mới mẻ ngập tràn âm thanh ùa đến.
Anh ngây ngất vì những tiếng reo vui của mọi người.
Anh thấy mình nói, và ai nấy đều hiểu.
Những chiếc cầu đã được bắc khiến người ta ôm lấy nhau.
Thiên Chúa đã mở cửa cho đời anh rồi,
những cánh cửa khép kín từ lâu làm anh cô đơn, buồn tủi.
Anh không còn khuyết tật nữa, nhưng trở nên bình thường.
Anh có thể tìm được một việc làm xứng đáng,
và có thể sống bằng đồng lương của mình.
Anh có thể đến hội đường, nghe được những lời cầu nguyện,
và thưa chuyện với Chúa bằng tiếng nói từ miệng mình.
Đời anh đã sang một trang mới.

Đức Giêsu không thể cấm dân ngoại ca ngợi mình.
Càng cấm thì họ càng loan đi khắp nơi.
Như Thiên Chúa, Ngài đã làm mọi sự tốt đẹp (St 1,25).
Ngài là Đấng Mêsia làm người điếc được nghe
và miệng lưỡi người câm reo hò (Is 35,5-6).

Thế giới hôm nay không thiếu những người khuyết tật.
Nói chung ai cũng khuyết tật về một mặt nào đó.
Thiên Chúa vẫn muốn mở những cánh cửa bị đóng:
mở mắt, mở tai, mở miệng, mở tay, mở trái tim.
Ép-pha-tha ! Hãy để Chúa mở tung cuộc đời ta.
Đôi khi ta không dám cho Ngài mở, vì thấy khép mới an toàn.
Để phòng ngừa dịch bệnh, nhiều hoạt động phải đóng cửa,
nhưng đây lại là lúc tốt nhất để mở tay, mở lòng.

Xin Chúa chạm vào tai và mắt tôi
để tôi mở ra trước nỗi thống khổ mênh mông của thế giới.

Cầu Nguyện :

Lạy Chúa,
Đây là ước mơ của con về thế giới.
Con mơ ước tài nguyên của cả trái đất này
thuộc về mọi người, mọi dân tộc.

Con mơ ước
Không còn những Ladarô đói nằm ngoài cổng,
bên trong là người giàu yến tiệc linh đình.
Con mơ ước mọi người đều có việc làm tốt đẹp,
không còn những cô gái đứng đường
hay những người ăn xin.

Con mơ ước
những người thợ được hưởng lương xứng đáng,
các ông chủ coi công nhân như anh em.
Con mơ ước
tiếng cười trẻ thơ đầy ắp các gia đình,
các công viên và bãi biển đầy người đi nghỉ.

Lạy Chúa của con,
con ước mơ một thế giới đầy màu xanh,
xanh của rừng, xanh của trời, xanh của biển,
và xanh của bao niềm hy vọng
nơi lòng những ai ham sống và ham dựng xây.

Nếu Chúa đã gieo vào lòng con những ước mơ,
thì xin giúp con cùng bao người thực hiện những ước mơ đó.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.