Lời Chúa Mỗi Ngày : Thứ Năm Tuần 31 TN2

Thứ Năm Tuần 31 TN2
Bài đọc: Phil 3:3-8; Lk 15:1-10.
1/ Bài đọc I: 3 Vì chúng ta mới thật là những người được cắt bì, những người thờ phượng Thiên Chúa nhờ Thần Khí của Người, những người hiên ngang hãnh diện vì Đức Ki-tô Giê-su, chứ không cậy vào xác thịt,
4 mặc dầu tôi đây, tôi có lý do để cậy vào xác thịt. Nếu ai khác có lý do để cậy vào xác thịt, thì tôi càng có lý do hơn:
5 tôi chịu cắt bì ngày thứ tám, thuộc dòng dõi Ít-ra-en, họ Ben-gia-min, là người Híp-ri, con của người Híp-ri; giữ luật thì đúng như một người Pha-ri-sêu;
6 nhiệt thành đến mức ngược đãi Hội Thánh; còn sống công chính theo Lề Luật, thì chẳng ai trách được tôi.
7 Nhưng, những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Ki-tô, tôi cho là thiệt thòi.
8 Hơn nữa, tôi coi tất cả mọi sự là thiệt thòi, so với mối lợi tuyệt vời, là được biết Đức Ki-tô Giê-su, Chúa của tôi. Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Ki-tô.
2/ Phúc Âm: 3 dụ ngôn về lòng thương xót Chúa
1 Các người thu thuế và các người tội lỗi đều lui tới với Đức Giê-su để nghe Người giảng.
2 Những người Pha-ri-sêu và các kinh sư bèn xầm xì với nhau: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.”
3 Đức Giê-su mới kể cho họ dụ ngôn này:
Dụ ngôn con chiên bị mất (Mt 18: 12 -14 )
4 “Người nào trong các ông có một trăm con chiên mà bị mất một con, lại không để chín mươi chín con kia ngoài đồng hoang, để đi tìm cho kỳ được con chiên bị mất?
5 Tìm được rồi, người ấy mừng rỡ vác lên vai.
6 Về đến nhà, người ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được con chiên của tôi, con chiên bị mất đó.
7 Vậy, tôi nói cho các ông hay: trên trời cũng thế, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.
Dụ ngôn đồng bạc bị đánh mất
8 “Hoặc người phụ nữ nào có mười đồng quan, mà chẳng may đánh mất một đồng, lại không thắp đèn, rồi quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được?
9 Tìm được rồi, bà ấy mời bạn bè, hàng xóm lại, và nói: “Xin chung vui với tôi, vì tôi đã tìm được đồng quan tôi đã đánh mất.
10 Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Lòng thương xót của Thiên Chúa
Nhiều người trong chúng ta có khuynh hướng tự hào về lịch sử huy hòang của mình: giòng họ phú quí, bằng cấp, chức quyền …, nhưng rất nhiều khi những điều họ tự hào này chẳng giúp ích gì mà còn làm hại chúng ta nữa. Vì thế, chúng ta cần cẩn thận suy xét để tìm ra những gì thực sự giúp ích cho cuộc đời mình. Trong Bài đọc I, Thánh Phaolô nhận ra cái “lịch sử huy hòang” mà ngài đã từng tự hào, làm ngài súyt chết trong biến cố ngã ngựa trên đường đi Damascus; nhưng lòng thương xót của Người mà các Kitô hữu tin tưởng, mới thực sự là Người sinh ích cho cuộc đời của ngài. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu mở mắt cho các Kinh-sư và Biệt-phái nhìn thấy lòng thương xót của Thiên Chúa là lý do tại sao con người được cứu độ, chứ không phải thái độ “tự cho mình là công chính” của họ.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Cậy vào “xác thịt”hay cậy trông nơi Thiên Chúa?
1.1/ Phaolô xét mình: Phaolô nhìn lại cái “lịch sử huy hòang” mà ông đã từng tự hào về nó: “Nếu ai có lý do để cậy vào xác thịt, thì tôi càng có lý do hơn: tôi chịu cắt bì ngày thứ tám, thuộc dòng dõi Israel, giòng họ Bengiamin, là người Do-Thái, con của người Do-Thái; giữ luật thì đúng như một người Pharisêu; nhiệt thành đến mức ngược đãi Hội Thánh; còn sống công chính theo Lề Luật thì chẳng ai trách được tôi.”
Nhưng những gì xảy ra từ khi biến cố ngã ngựa trên đường đi Damascus đã làm ông xét lại niềm tự hào này: Nếu việc ngược đãi những Kitô hữu đẹp lòng Thiên Chúa thì ông đã không bị té ngựa. Thiên Chúa có thể giết chết ông nhưng Ngài vẫn để cho sống. Thiên Chúa có thể để cho ông mù lòa nhưng Ngài đã chữa cho sáng mắt. Thiên Chúa có thể để ông lầm lạc trong niềm tự hào về lịch sử huy hòang của ông, nhưng Ngài đã mặc khải cho ông hiểu đâu là Sự Thật. Thiên Chúa có thể để ông sống như bao tín hữu, nhưng Ngài trao ban cho ông sứ vụ Rao Giảng Tin Mừng.
1.2/ Phaolô được soi sáng và nhận ra lòng thương xót Chúa: Sau khi Thánh Phaolô so sánh cái “lịch sử huy hòang” của mình với tất cả những “ơn thánh” nhận được từ biến cố Damascus đến giờ, Thánh Phaolô khiêm nhường thú nhận: “Những gì xưa kia tôi cho là có lợi, thì nay, vì Đức Kitô, tôi cho là thiệt thòi.”
– Cái lợi đầu tiên và quan trọng nhất là biết sự thật, và Sự Thật trên hết mọi sư thật là chính Đức Kitô. Thánh Phaolô xác nhận: “Mối lợi tuyệt vời nhất là được biết Đức Kitô Giêsu, Chúa của tôi.” Kinh nghiệm quá khứ mở mắt cho người nhìn thấy tai hại to lớn của việc không biết Sự Thật.
– Cái lợi thứ hai như chúng ta đã thấy trong đạo lý của ngài trước đây: con người không thể nên công chính bằng việc giữ cẩn thận Lề Luật, nhưng bằng niềm tin vào Đức Kitô. Vì Thiên Chúa thương xót con người, nên đã cho Đức Kitô xuống trần để gánh tội thay cho con người. Chính vì Đức Kitô, con người có thể nên công chính trước Thiên Chúa.
1.3/ Phaolô rút ra kết luận cho tương lai: Ngài đưa ra 2 ví dụ cụ thể hôm nay:
(1) Cắt bì theo xác thịt mà đối phương đòi các tín hữu phải làm không có gía trị vì “phép cắt bì chính hiệu là phép cắt bì trong tâm hồn, theo tinh thần của Lề Luật chứ không phải theo chữ viết của Lề Luật” (Rom 2:29). Ngài củng cố các tín hữu: “Chúng ta mới thật là những người được cắt bì, những người thờ phượng Thiên Chúa nhờ Thánh Thần của Người, những người hiên ngang hãnh diện vì Đức Kitô Giêsu, chứ không cậy vào xác thịt.”
(2) Từ bỏ mọi sự để chiếm hữu Đức Kitô: “Vì Người, tôi đành mất hết, và tôi coi tất cả như rác, để được Đức Kitô.”
2/ Phúc Âm: Lòng thương xót của Thiên Chúa
2.1/ Xét đóan tha nhân thay vì xét mình cẩn thận: Một trong những xung đột chính giữa Chúa Giêsu với các Kinh-sư và Biệt-phái là lối sống giả hình. Họ luôn tìm cách bắt bẻ Chúa về việc không giữ luật lệ bên ngòai: rửa tay trước khi ăn, chữa bệnh trong ngày Sabbath; và hôm nay, ăn uống với tội nhân. Trong trình thuật của Luca hôm nay, các người Biệt-phái và các Kinh-sư xét đóan:
– tha nhân: các người thu thuế và gái điếm là những người tội lỗi trước mắt họ; và họ tin những hạng người này không bao giờ được chung hưởng vinh quang trong Nước Thiên Chúa.
– Chúa Giêsu: “Ông này đón tiếp phường tội lỗi và ăn uống với chúng.” Giao tiếp với những hạng người như thế làm cho con người ra nhơ bẩn tội lỗi.
Trong những trình thuật khác, Chúa Giêsu đã trách mắng họ là những mồ mả tô vôi: bên ngòai có vẻ đẹp đẽ, nhưng bên trong đầy những giòi bọ rúc rỉa. Hãy xét mình và làm cho sạch bên trong trước rồi mới có đủ sáng suốt để xét đóan tha nhân. Trong trình thuật hôm nay, Chúa hướng lòng họ về lòng thương xót của Thiên Chúa đối với các tội nhân.
2.2/ Chúa dạy con người 2 ví dụ về lòng thương xót của Thiên Chúa:
(1) Tìm được con chiên lạc: Con chiên đi lạc là vì lỗi của nó, đã không chịu nghe theo chủ; nhưng ông chủ chẳng những không xét lỗi nó, mà còn đi tìm cho kỳ được. Ông đi tìm vì nó là của ông, cho dẫu vẫn còn 99 chiên khác. Khi tìm thấy, ông không kết tội, không đánh đập, nhưng mừng rỡ vác chiên trên vai trở về và mở tiệc ăn mừng!
(2) Đồng tiền bị mất: Đồng tiền bị mất là vì chẳng may, cũng như bao con người sa ngã vì hòan cảnh chẳng may đưa tới. Người phụ nữ thắp đèn, quét nhà, moi móc tìm cho kỳ được vì nó là của bà, cho dẫu bà vẫn còn 9 quan khác. Khi tìm thấy Bà mở tiệc ăn mừng! Có người đặt câu hỏi Bà có thể phải dùng cả 9 đồng kia để mua thức ăn đãi khách để ăn mừng đồng tiền kiếm thấy!
Cả 2 ví dụ đều kết thúc bằng câu kết luận của Chúa Giêsu: “Cũng thế, tôi nói cho các ông hay: giữa triều thần Thiên Chúa, ai nấy sẽ vui mừng vì một người tội lỗi ăn năn sám hối, hơn là vì chín mươi chín người công chính không cần phải sám hối ăn năn.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải năng xét mình cẩn thận để nhận ra chúng ta và mọi người đều là tội nhân trước Thiên Chúa.
– Thiên Chúa yêu thương tội nhân và sẵn sàng đi tìm họ như Đức Kitô đi tìm Phaolô trên đường đi Damascus, như người mục tử đi tìm con chiên lạc, và như người đàn bà đi tìm đồng bạc đánh mất.
– Vì Thiên Chúa đã yêu thương tha thứ cho chúng ta, chúng ta không được quyền kết tội tha nhân như các Kinh-sư và Biệt-phái, nhưng phải sẵn sàng tha thứ cho họ.

LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP

Thursday of the Thirty-first Week in Ordinary Time
Viết bởi Lan Hương

Reading 1 (Phil 3:3-8a):

Brothers and sisters:
We are the circumcision,
we who worship through the Spirit of God,
who boast in Christ Jesus and do not put our confidence in flesh,
although I myself have grounds for confidence even in the flesh.

If anyone else thinks he can be confident in flesh, all the more can I.
Circumcised on the eighth day,
of the race of Israel, of the tribe of Benjamin,
a Hebrew of Hebrew parentage,
in observance of the law a Pharisee,
in zeal I persecuted the Church,
in righteousness based on the law I was blameless.

But whatever gains I had,
these I have come to consider a loss because of Christ.
More than that, I even consider everything as a loss
because of the supreme good of knowing Christ Jesus my Lord.
Gospel (Lk 15:1-10)

The tax collectors and sinners were all drawing near to listen to Jesus,
but the Pharisees and scribes began to complain, saying,
“This man welcomes sinners and eats with them.”
So Jesus addressed this parable to them.
“What man among you having a hundred sheep and losing one of them
would not leave the ninety-nine in the desert
and go after the lost one until he finds it?
And when he does find it,
he sets it on his shoulders with great joy
and, upon his arrival home,
he calls together his friends and neighbors and says to them,
‘Rejoice with me because I have found my lost sheep.’
I tell you, in just the same way
there will be more joy in heaven over one sinner who repents
than over ninety-nine righteous people
who have no need of repentance.

“Or what woman having ten coins and losing one
would not light a lamp and sweep the house,
searching carefully until she finds it?
And when she does find it,
she calls together her friends and neighbors
and says to them,
‘Rejoice with me because I have found the coin that I lost.’
In just the same way, I tell you,
there will be rejoicing among the angels of God
over one sinner who repents.”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, OP.
I. THEME: God’s mercy
Many people have a tendency to be proud of their glorious history such as: riches, certificates, position and power; but many times, this boasting doesn’t benefit their life, but also brings more damages to them. Therefore, they need to be carefully think to find out what actually benefit their life.
Today readings help people to see what truly help or destroy them in their life. In the first reading, St. Paul recognized the glorious history which he boasted about caused him almost to the point of death on the way to Damascus; but because of Christ’s mercy, he was saved from blindness and recognized what truly brings benefits for his life. In the Gospel, Jesus opened the eyes of the Pharisees and the scribes to see that God’s mercy is the main reason why people are saved, not their self-righteous attitude.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: Should people rely on their own effort or God’s mercy?

1.1/ Paul examined of his conscience: Paul examined of “the glorious history” which he was proud of it, “Although I myself have grounds for confidence even in the flesh. If anyone else thinks he can be confident in flesh, all the more can I. Circumcised on the eighth day, of the race of Israel, of the tribe of Benjamin, a Hebrew of Hebrew parentage, in observance of the law a Pharisee, in zeal I persecuted the church, in righteousness based on the law I was blameless.”
But what happened on the way to Damascus helped him to re-examine of this glorious history. If the persecution of Christians pleases God, he wouldn’t fall from his horse and be blinded. God could kill him but He let him be alive. He could let him in darkness for ever but he let him have the light back. God could let him be falsified in his glorious history but He revealed to him the truth. God could let him live a normal life as many people but He gave him the mission of preaching the Gospel to the Gentiles.

1.2/ Paul was enlightened to recognize God’s mercy for him: After St. Paul compared his “glorious history” with all the graces he received from the Damascus event, he humbly confessed, “Whatever gains I had, these I have come to consider a loss because of Christ.”
(1) The first and important gain is to know the truth, and the truth over all truth is Jesus Christ himself. St. Paul confessed, “the supreme good (is) of knowing Christ Jesus my Lord.” The past experience opened his eyes to see the damage of not knowing the truth.
(2) The second gain is his correct understanding of how people are saved: St. Paul recognized that people can’t be saved by themselves through the careful keeping of the law; only by their faith in Christ. Because of God’s mercy, He gave His Own Son to redeem people’s sins. People are justified by Christ’s death and resurrection.

1.3/ Paul drew out two concrete conclusions:
(1) Fleshy circumcision which his opponents demanded the Gentiles to do has no value; “Rather, one is a Jew inwardly, and circumcision is of the heart, in the spirit, not the letter; his praise is not from human beings but from God” (Rom 2:29). He confirmed these words to the Philippians, “For we are the circumcision, we who worship through the Spirit of God, who boast in Christ Jesus and do not put our confidence in flesh.”
(2) Giving up everything to possess Christ: “For his sake I have accepted the loss of all things and I consider them so much rubbish, that I may gain Christ.”
2/ Gospel: “There will be more joy in heaven over one sinner who repents than over ninety-nine righteous persons who need no repentance.”
2.1/ The scribes and the Pharisees judged others instead of themselves: One of the main conflicts between Jesus and some of the scribes and the Pharisees is their hypocricy. They always looked for opportunities to put down Jesus, either of not washing hands before meals, or healing in the Sabbath, or in today’s passage, eating and drinking with sinners. The scribes and the Pharisees judged:
(1) Others: They believed tax collectors and prostitutes are public sinners who will never be allowed to mix with the righteous and to be in God’s kingdom.
(2) Jesus: They murmured: “This man receives sinners and eats with them.” To them, when Jesus had contacted these people, he made himself unclean. They had a reason to think as such because there is a Vietnamese proverb for teaching children: “near ink will be dark near light will be enlighten.” This concept, however, is true only for children or weak people; it is not true for Jesus and those who have a duty to educate others. Their mission is to change sinners and to strengthen the weak.
In other passages, Jesus blamed them for their hypocrisy: “Woe to you, scribes and Pharisees, hypocrites! For you are like whitewashed tombs, which outwardly appear beautiful, but within they are full of dead men’s bones and all uncleanness. So you also outwardly appear righteous to men, but within you are full of hypocrisy and iniquity” (Mt 23:27). They should clean themselves before they can judge others. In today report, Jesus would like to orient them to God’s mercy and compassion for sinners.

2.2/ Jesus gave his audience three parables about God’s mercy, two are reported today.
(1) One lost sheep: The sheep which was lost is its fault because it did not follow the shepherd. The owner did not pay attention to its fault, but to search for it. He searched because it belonged to him, even he still had 99 other sheep. When he found it, he did not condemned nor scourged, but joyfully embraced it on his shoulder and organized a banquet. Same thing happened to Jesus, he came to look for lost sheep and to bring them into one herd, so that there would be one herd and one shepherd. Sinners are also God’s children, their souls are valuable to Him because He created them, and His Son’s blood has been poured out to redeem them.
(2) One lost coin: The coin was lost due to the woman’s mishap. Many people felt to sins because of unlucky situations in life or of their weakness. The woman lighted up a lamb to search for it because it belonged to her, even she still had other nine coins. When she found it, she also celebrated with a banquet! Some people said: “She probably spent all nine coins to prepare for a banquet!” A parable paid attention only to one main point, other possible points might occur but it is not the author’s attention. Both parables were ended up with Jesus’ conclusion: “Just so, I tell you, there will be more joy in heaven over one sinner who repents than over ninety-nine righteous persons who need no repentance.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– All of us are sinners before God. Because of God’s mercy, He looks for sinners as Christ looked for Paul, the pastor looked for his lost sheep and the woman for her lost coin.
– Since God forgives our sins out of His mercy, we have no right to condemn others as Pharisees and scribes; but to always forgive them.