(23.8.2020 – Chúa Nhật 21 Thường niên, Năm A) KÊ-PHA, ANH LÀ TẢNG ĐÁ

Lời Chúa: Mt 16, 13-20

Khi Ðức Giêsu đến vùng kế cận thành Xêdarê Philípphê, Người hỏi các môn đệ rằng: “Người ta nói Con Người là ai?” Các ông thưa: “Kẻ thì nói là ông Gioan Tẩy Giả, kẻ thì bảo là ông Êlia, có người lại cho là ông Giêrêmia hay một trong các vị ngôn sứ”. Ðức Giêsu lại hỏi: “Còn anh em, anh em bảo Thầy là ai?” Ông Simon Phêrô thưa: “Thầy là Ðấng Kitô, Con Thiên Chúa hằng sống”. Ðức Giêsu nói với ông: “Này anh Simon con ông Giôna, anh thật là người có phúc, vì không phải phàm nhân mặc khải cho anh điều ấy, nhưng là Cha của Thầy, Ðấng ngự trên trời. Còn Thầy, Thầy bảo cho anh biết: anh là Phêrô, nghĩa là Tảng Ðá, trên tảng đá này, Thầy sẽ xây Hội Thánh của Thầy, và quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi. Thầy sẽ trao cho anh chìa khóa Nước Trời: dưới đất, anh cầm buộc điều gì, trên trời cũng sẽ cầm buộc như vậy; dưới đất, anh tháo cởi điều gì, trên trời cũng sẽ tháo cởi như vậy”. Rồi Người cấm ngặt các môn đệ không được nói cho ai biết Người là Đấng Kitô.

Suy niệm:

Si-môn, anh là ai?
Tôi không bén nhạy như anh môn đệ Chúa yêu,
nhưng đôi khi tôi là người đại diện để trả lời trước tiên
những câu hỏi quan trọng Thầy đặt ra cho anh em tôi.
“Cả anh em nữa, anh em cũng muốn bỏ đi sao?” (Ga 6,67).
“Còn anh em, anh em nói Thầy là ai ?” (Mt 16,15).
Tôi đã nói ngay điều mình tin: Thầy là Đấng Kitô, Con Thiên Chúa.
Thật ra anh em chúng tôi đã nghĩ Thầy là Con Thiên Chúa
từ lúc Thầy đi trên mặt hồ và dắt tôi vào thuyền (Mt 14,33).
Tôi tin Thầy là Con Thiên Chúa theo một nghĩa đặc biệt
vì Thầy có tương quan độc đáo với Chúa Cha.
Chỉ mình Thầy biết Chúa Cha trong tư cách Người Con (Mt 11,27).
Tôi không nghĩ mình đã biết rõ hay biết trọn vẹn con người Thầy.
Nhưng càng sống gần Thầy tôi càng nhận ra Thầy là ai (Mt 17,5).
Phải đợi đến sau khi Thầy trải qua cái chết và phục sinh,
tôi mới thật sự tin Thầy Là Đấng Emmanuel (Mt 1,23; 28,20).

Si-môn, anh là ai?
Tôi tên là Si-môn, tên do bố mẹ đặt cho.
Khi gặp Thầy Giêsu, Thầy đặt tên cho tôi là Kê-pha (Ga 1,42),
hay Phêrô, nghĩa là Đá Tảng, là Thạch (Mt 16,18).
Việc Thầy cho tôi một tên mới không phải chuyện ngẫu nhiên.
Thầy muốn thiết lập một cộng đoàn mới mà Thầy gọi là Giáo Hội.
Giáo Hội này là đoàn Dân Chúa thuộc tứ phương thiên hạ,
vượt mọi bức tường văn hóa, chủng tộc, quốc gia.
Tất cả sống theo giáo huấn của Thầy được ban trên Núi Bát Phúc.
Suốt đời tôi không bao giờ hiểu được
tại sao Thầy chọn tôi làm nền móng cho tòa nhà Giáo Hội của Thầy.
Thầy dạy người ta, khi xây nhà, thì xây trên đá chứ đừng xây trên cát.
Vậy mà Thầy lại coi tôi là Đá, là nền kiên cố cho tòa nhà của Thầy.
Phần tôi, tôi biết sự yếu đuối của tôi, và tôi biết quyền năng của Thầy.
Tôi đã chìm xuống nước, dù biết Thầy đang ở trước mặt.
Tôi đã kêu cứu và Thầy đã nắm lấy tôi giữa sóng cả, gió to.
Tôi biết mình là kẻ kém lòng tin, hay hoài nghi và sợ sệt.
Nếu Xatan và tử thần không thể thắng được tôi,
thì đâu phải bởi tôi, mà do có Thầy đứng sau tôi.

Si-môn, anh là ai?
Tôi là một ngư phủ ít học, đã lập gia đình và có cuộc sống ổn định.
Tôi quen với sóng, gió, cá, thuyền và lưới.
Thầy đã gọi tôi theo Thầy, mời người ta hoán cải vì Nước Trời gần đến.
Được vào Nước Trời là ước mơ của mọi người và của tôi.
Vậy mà bây giờ Thầy lại muốn giao cho tôi chìa khóa của Nước đó.
Thầy cho tôi quyền đóng và mở cửa Nước Trời.
Tôi biết mình không phải là Vua của Nước Thiên Chúa,
Tôi chỉ là người quản gia, được trao chìa khóa Nước này,
một Nước viên mãn ở trên trời, nhưng đã bắt đầu lớn lên từ mặt đất.
Thầy cho tôi quyền trói buộc và tháo cởi, quyền quyết định bao điều
liên quan đến đức tin và luân lý của những thành viên trong Giáo Hội.
Tôi là người đã có lần chối Thầy, dù đã hứa sẽ không bỏ Thầy.
Nước mắt của tôi không đủ để làm tôi được sạch,
nhưng làm tôi khiêm tốn hơn và khoan dung hơn.

Qua bao thế kỷ, nhiều đấng đã kế vị tôi để làm nền cho Giáo Hội.
Họ là những mục tử đã tận tình chăm sóc chiên và hy sinh vì chiên.
Điều làm tôi vui sướng, đó là Thầy Giêsu đã giữ lời hứa.
Quyền lực của âm phủ không thắng được Giáo Hội.
Trời và đất vẫn ý hợp tâm đầu (Mt 16,19).
Khiếm khuyết của con người luôn được Thiên Chúa bù đắp
để ngôi nhà của Thiên Chúa vẫn đứng vững giữa cuồng phong.

Suy niệm:

Lạy Chúa,
chúng con không hiểu
tại sao Chúa chọn Simon,
một người đánh cá ít học và đã lập gia đình
để làm vị lãnh đạo đầu tiên của Giáo Hội.

Chúa xây dựng Giáo Hội của Chúa
trên một tảng đá mong manh,
để ai nấy ngất ngây trước quyền năng của Chúa.

Hôm nay Chúa cũng gọi chúng con
theo Chúa, sống cho Chúa,
đặt Chúa lên trên mọi sự:
gia đình, sự nghiệp, tương lai.

Chúng con chẳng thể nào từ chối
viện cớ mình kém đức kém tài.

Chúa đưa chúng con đi xa hơn,
đến những nơi bất ngờ,
vì Chúa cần chúng con ở đó.

Xin cho chúng con một chút liều lĩnh của Simon,
bỏ mái nhà êm ấm để lên đường,
hạnh phúc vì biết mình đang đi sau Chúa. Amen.

Lm. Antôn Nguyễn Cao Siêu, S.J.