Thứ Sáu Tuần 12 TN2, Năm Chẵn
Bài đọc: 2 Kgs 25:1-12; Mt 8:1-4.
1/ Bài đọc I: 1 Ngày mồng mười tháng mười, năm thứ chín triều Xít-ki-gia-hu, Na-bu-cô-đô-nô-xo, vua Ba-by-lon, cùng toàn thể đạo quân tiến đánh Giê-ru-sa-lem. Vua đóng trại và đắp chiến luỹ chung quanh để đánh thành.
2 Thành bị vây hãm cho đến năm thứ mười một triều vua Xít-ki-gia-hu.
3 Vào mồng chín tháng tư, nạn đói hoành hành trong thành, và không có bánh cho dân trong xứ.
4 Thành bị chọc thủng một lỗ. Đang đêm, tất cả các binh lính đi ra theo con đường cửa giữa hai bức tường, gần vườn của vua, -bấy giờ quân Can-đê đang bao vây thành-, rồi họ đi theo con đường hướng tới A-ra-va.
5 Đạo quân Can-đê rượt theo và đuổi kịp vua trong vùng thảo nguyên Giê-ri-khô; toàn thể đạo quân của vua bỏ vua chạy tán loạn.
6 Chúng bắt vua và đem lên Ríp-la gặp vua Ba-by-lon, chúng tuyên án kết tội vua.
7 Chúng cắt cổ những người con của vua Xít-ki-gia-hu trước mắt vua cha. Rồi vua Ba-by-lon đâm mù mắt vua Xít-ki-gia-hu, lấy hai dây xích đồng xiềng vua lại và điệu về Ba-by-lon.
8 Ngày mồng bảy tháng năm, -đó là năm thứ mười chín triều Na-bu-cô-đô-nô-xo, vua Ba-by-lon-, quan chỉ huy thị vệ Nơ-vu-dác-a-đan, thuộc hạ của vua Ba-by-lon, vào Giê-ru-sa-lem.
9 Ông đốt Nhà ĐỨC CHÚA, đền vua và mọi nhà cửa ở Giê-ru-sa-lem; ông còn phóng hoả đốt mọi dinh thự các nhà quyền quý.
10 Toàn thể đạo quân Can-đê, dưới quyền quan chỉ huy thị vệ, phá huỷ các tường thành chung quanh Giê-ru-sa-lem.
11 Quan chỉ huy thị vệ Nơ-vu-dác-a-đan bắt những người dân còn sót lại trong thành, những người đã đào ngũ theo vua Ba-by-lon, và những người thợ thủ công còn sót lại phải đi đày.
12 Nhưng quan chỉ huy thị vệ chừa lại một phần dân cùng đinh trong xứ để trồng nho và canh tác.
2/ Phúc Âm: 1 Khi Đức Giê-su ở trên núi xuống, đám đông lũ lượt đi theo Người.
2 Bỗng có một người phong hủi tiến lại, bái lạy Người và nói: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.”
3 Người giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi.” Lập tức, anh được sạch bệnh phong hủi.
4 Rồi Đức Giê-su bảo anh: “Coi chừng, đừng nói với ai cả, nhưng hãy đi trình diện tư tế và dâng của lễ, như ông Mô-sê đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Thiên Chúa luôn thi hành những gì Ngài đã nói.
Lịch sử Cựu Ước là một chứng minh uy quyền của Thiên Chúa và sự bất trung của con người. Thiên Chúa hứa sẽ bảo vệ dân bao lâu họ chịu lắng nghe và tuân giữ những gì Ngài dạy; nhưng nếu họ không vâng lời, Thiên Chúa chẳng cần phải ra tay sửa phạt, Ngài chỉ không bảo vệ họ nữa, là bàn tay quân thù chung quanh sẽ đè nặng và tiêu diệt dân tộc Israel. Trước khi để quân thù sửa phạt, Thiên Chúa luôn gởi các ngôn sứ đến để cảnh cáo và kêu gọi trở lại với tình yêu đích thật.
Các bài đọc hôm nay đưa ra cho chúng ta hai tấm gương của những người bất trung và trung thành với Thiên Chúa. Trong bài đọc I, Đức Chúa để cho vua Babylon san phẳng thành Jerusalem với các dinh thự và Đền Thờ, đúng như lời Ngài đã cảnh cáo qua miệng các ngôn sứ. Vua quan, các nhà quí tộc, và hầu hết dân thành bị đem đi lưu đày tại Babylon. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tỏ tình yêu thương và chữa lành cho một người cùi bằng cách động đến anh. Chúa truyền cho anh đi trình diện các tư tế và dâng lễ vật như Luật truyền.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Jerusalem bị hoàn toàn phá hủy.
1.1/ Vua Zedekiah chống cự lại đế quốc Babylon.
Tuy đã chứng kiến lần thất bại thứ nhất và cảnh vua Jehoiachin cùng cả hoàng tộc cũng như quân quốc bị đày sang Babylon lần thứ nhất, vua Zedekiah vẫn không chịu ăn năn sám hối và tin tưởng nơi Đức Chúa. Nhà vua gởi sứ giả sang Ai-cập cầu viện để có sức mạnh quân sự chống lại đế quốc Babylon (Eze 17:11-21). Chuyện này đến tai vua Babylon.
“Ngày mồng mười tháng mười, năm thứ chín triều Zedekiah (588 BC), Nebuchadnezzar, vua Babylon, cùng toàn thể đạo quân tiến đánh Jerusalem. Vua đóng trại và đắp chiến luỹ chung quanh để đánh thành. Thành bị vây hãm cho đến năm thứ mười một triều vua Zedekiah. Vào mồng chín tháng tư, nạn đói hoành hành trong thành, và không có bánh cho dân trong xứ.”
Tuy Jerusalem là một thành trì rất kiên cố; nhưng nếu bị bao vây trong hai năm trời, toàn thể nguồn lương thực sẽ bị tiêu tan. Để thoát thân, vua Zedekiah chọc thủng một lỗ. Đây có lẽ tác giả muốn nói tới kênh đào Siloam, chỗ cung cấp nước cho cả thành Jerusalem, nằm gần thành David (Neh 3:15). Từ đó, người ta có thể đi xuống thung lũng Kidron và đi về Jericho trước khi xuôi Nam xuống vùng Arab.
“Đang đêm, tất cả các binh lính đi ra theo con đường cửa giữa hai bức tường, gần vườn của vua, rồi họ đi theo con đường hướng tới Arabah… Đạo quân Chaldeans rượt theo và đuổi kịp vua trong vùng thảo nguyên Jericho; toàn thể đạo quân của vua bỏ vua chạy tán loạn. Chúng bắt vua và đem lên Riplah gặp vua Babylon, chúng tuyên án kết tội vua. Chúng cắt cổ những người con của vua Zedekiah trước mắt vua cha. Rồi vua Babylon đâm mù mắt vua Zedekiah, lấy hai dây xích đồng xiềng vua lại và điệu về Babylon.”
1.2/ Jerusalem bị phá hủy bình địa.
“Ngày mồng bảy tháng năm, đó là năm thứ mười chín triều Nebuchadnezzar, vua Babylon, quan chỉ huy thị vệ Nebuzaradan, thuộc hạ của vua Babylon, vào Jerusalem. Ông đốt Nhà Đức Chúa, đền vua và mọi nhà cửa ở Jerusalem; ông còn phóng hoả đốt mọi dinh thự các nhà quyền quý. Toàn thể đạo quân Chaldeans, dưới quyền quan chỉ huy thị vệ, phá huỷ các tường thành chung quanh Jerusalem. Quan chỉ huy thị vệ Nebuzaradan bắt những người dân còn sót lại trong thành, những người đã đào ngũ theo vua Babylon, và những người thợ thủ công còn sót lại phải đi đày. Nhưng quan chỉ huy thị vệ chừa lại một phần dân cùng đinh trong xứ để trồng nho và canh tác.”
2/ Phúc Âm: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.”
2.1/ Phép lạ Chúa chữa người phong hủi:
(1) Người phong hủi biết cách xin: Ông tiến lại, bái lạy Người và nói: “Thưa Ngài, nếu Ngài muốn, Ngài có thể làm cho tôi được sạch.” Chỉ với câu một ngắn ngủi, ông đã lột tả được hai điều quan trọng:
+ Ông luôn sẵn sàng vâng theo thánh ý Thiên Chúa: Khi nói “nếu Ngài muốn,” ông cũng biết điều đối ngược có thể xảy ra là Thiên Chúa có thể không muốn, và ông sẵn lòng vâng theo thánh ý Thiên Chúa để chịu bệnh. Con người không biết chuyện tương lai nên không biết cách xin làm sao cho đúng; vì thế, điều khôn ngoan là cứ việc xin, nhưng phải khôn ngoan cho thêm câu như người phong hủi hôm nay “nếu Ngài muốn.” Lý do: có thể những điều con người muốn sẽ đưa họ đến chỗ thiệt hại hơn; chẳng hạn, nguy hiểm cho phần linh hồn. Thiên Chúa biết những gì ích lợi cho con cái, Ngài sẽ ban điều tốt nhất cho những ai tin tưởng tuyệt đối vào Ngài.
+ Ông tin Chúa Giêsu có thể làm được mọi sự: Khi nói “Ngài có thể làm cho tôi được sạch,” người phong hủi không một chút nghi ngờ quyền năng của Chúa Giêsu. Đây là điều kiện tiên quyết để được lành bệnh, như Chúa Giêsu vẫn thường đòi hỏi nơi bệnh nhân.
(2) Phản ứng của Chúa Giêsu: Thấy cách biểu lộ niềm tin và lối sống của người phong hủi, Chúa Giêsu giơ tay đụng vào anh và bảo: “Tôi muốn, anh sạch đi.” Lập tức, anh được sạch bệnh phong hủi.
Đây là hành động rất can đảm và biểu lộ lòng thương xót của Chúa Giêsu, vì Lề Luật ngăn cấm không cho sự tiếp xúc giữa người lành mạnh và người bị phong hủi. Khi Chúa Giêsu giơ tay đụng anh, Ngài đã làm cho mình trở nên không thanh sạch. Người không thanh sạch bị ngăn cấm không được vào Đền Thờ; nhưng lòng thương xót của Chúa Giêsu dành cho anh đã thắng vượt tất cả những ràng buộc của Lề Luật. Tiên tri Isaiah diễn tả rất hay về lòng thương xót như sau: ”Sự thật, chính người đã mang lấy những bệnh tật của chúng ta, đã gánh chịu những đau khổ của chúng ta” (Isa 53:4a).
2.2/ Lệnh truyền của Chúa Giêsu:
(1) “Coi chừng, đừng nói với ai cả:” Thông thường, nhiều người sẽ không hiểu tại sao Chúa Giêsu ngăn cấm anh không được tiết lộ; lẽ ra phải để anh rao truyền quyền năng của Chúa Giêsu để giúp nhiều người tin vào Ngài. Lý do Chúa Giêsu ngăn cấm anh vì Chúa không muốn dân chúng tin Ngài như một Đấng Thiên Sai uy quyền như truyền thống vẫn tin; nhưng là một Đấng Thiên Sai chịu đau khổ để cứu độ con người.
(2) ”Hãy đi trình diện tư tế và dâng của lễ, như ông Moses đã truyền, để làm chứng cho người ta biết.” Ngày xưa, xã hội không có bác sĩ như bây giờ; các tư tế có bổn phận khám xét những người bị bệnh phong, để tuyên bố một người có bệnh hay được lành bệnh. Bệnh phong không những nghiêm trọng về thể lý vì tính hay lây; nhưng còn nghiêm trọng hơn trong việc tế lễ. Lề Luật không cho phép người bị bệnh phong vào Đền Thờ dâng của lễ, vì họ được xếp vào hạng người không sạch. Khi tư tế tuyên bố người mắc bệnh đã lành, anh phải dâng của lễ tạ ơn như Lề Luật truyền (Lev 14:4-5).
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta cần có một niềm tin vững mạnh nơi Thiên Chúa trong mọi trạng huống của cuộc đời, vì mọi sự đều có thể xảy ra dưới bàn tay uy quyền của Ngài.
– Không phải những điều chúng ta xin đều đẹp ý Ngài; vì thế, hãy mở lòng để đón nhận lời từ chối của Thiên Chúa, và can đảm vâng theo thánh ý Ngài.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Friday of the Twelfth Week in Ordinary Time2
Viết bởi Lan Hương
Readings: 2 Kgs 25:1-12; Mt 8:1-4
Reading 1: (2 Kgs 25:1-12)
In the tenth month of the ninth year of Zedekiah’s reign, on the tenth day of the month,
Nebuchadnezzar, king of Babylon, and his whole army
advanced against Jerusalem, encamped around it,and built siege walls on every side.
The siege of the city continued until the eleventh year of Zedekiah.
On the ninth day of the fourth month, when famine had gripped the city,
and the people had no more bread, the city walls were breached.
Then the king and all the soldiers left the city by night
through the gate between the two walls that was near the king’s garden.
Since the Chaldeans had the city surrounded, they went in the direction of the Arabah.
But the Chaldean army pursued the king and overtook him in the desert near Jericho,
abandoned by his whole army.
The king was therefore arrested and brought to Riblah
to the king of Babylon, who pronounced sentence on him.
He had Zedekiah’s sons slain before his eyes.
Then he blinded Zedekiah, bound him with fetters,and had him brought to Babylon.
On the seventh day of the fifth month
(this was in the nineteenth year of Nebuchadnezzar, king of Babylon),
Nebuzaradan, captain of the bodyguard,
came to Jerusalem as the representative of the king of Babylon.
He burned the house of the LORD,
the palace of the king, and all the houses of Jerusalem;
every large building was destroyed by fire.
Then the Chaldean troops who were with the captain of the guard
tore down the walls that surrounded Jerusalem.
Then Nebuzaradan, captain of the guard,
led into exile the last of the people remaining in the city,
and those who had deserted to the king of Babylon, and the last of the artisans.
But some of the country’s poor, Nebuzaradan, captain of the guard,
left behind as vinedressers and farmers.
Gospel: (Mt 8:1-4)
When Jesus came down from the mountain, great crowds followed him.
And then a leper approached, did him homage, and said,
“Lord, if you wish, you can make me clean.”
He stretched out his hand, touched him, and said,
“I will do it. Be made clean.”
His leprosy was cleansed immediately.
Then Jesus said to him, “See that you tell no one,
but go show yourself to the priest,
and offer the gift that Moses prescribed;that will be proof for them.”
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: God always does what He promises.
The history of the Old Testament is the demonstration of God’s fidelity and people’s infidelity. God promises to protect them from all dangers if they keep His commandments and walk in His way. When people are unfaithful, God doesn’t need to punish them, He will not protect them anymore. When God does that, the hands of the enemies will be heavy upon them and Israel shall be destroyed. But before God does that, He will send His prophets to warn and to call them to return to Him, the true God who can protect and bless them.
The two readings today illustrate the two opposite attitudes of human beings before God. In the first reading, God kept sending His prophets: Isaiah, Jeremiah, Hosea, Amos, Micah… to warn the kings, the priests and the people of both Israel and Judah to return to Him in order to be protected; but they refused to do so. In addition, they chose to maltreat His prophets and relied on their own power and the help of the nearby countries. The results were: Israel was felt to Assyrian and Judah to Chaldean armies. Jerusalem’s Temple and city were completely destroyed by enemy as Jeremiah was foretold. In opposition, the leper was expressed his strong faith in Jesus through his request to him, “Lord, if you wish, you can make me clean.” Surprised by his request, Jesus healed him from leprosy.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC
1/ First Reading: Jerusalem was completely destroyed.
According to 2 Kgs 24:10-17 and 2 Chr 36:10, Nebuchadnezzar, the king of Babylon, had invaded Judah in 598 BC under Jehoiachin, Judah’s king. Jehoiachin and all of his staffs were on exile to Babylon. The king of Babylon made Mattaniah, Jehoiachin’s uncle, king in his place, and changed his name to Zedekiah. Zedekiah was twenty-one years old when began to reign; he reigned eleven years in Jerusalem.
1.1/ King Zedekiah disobeyed God’s command: Although witnessed everything happened the first time, Zedekiah still not repented and believed in God, he chose to rebel against Babylon’s king by asking helps from the Egypt’s king. He sent his messenger to Egypt to ask for military help to oppose the Babylonians (Eze 17:11-21). When this news came to Babylon’s king, “In the tenth month of the ninth year of Zedekiah’s reign, on the tenth day of the month, Nebuchadnezzar, king of Babylon, and his whole armyadvanced against Jerusalem, encamped around it, and built siege walls on every side. The siege of the city continued until the eleventh year of Zedekiah. On the ninth day of the fourth month,when famine had gripped the city, and the people had no more bread.”
Although Jerusalem is a very strong city and built on Sion, a strong mountain; but after was surrounded about two years, all the sources of food were run out. When Zedekiah didn’t see help from the Egyptians, he decided to escape. He broke a big hole. This place of escape probably was Siloam tunnel which can provide water for Jerusalem city, near to Old City of David (Neh 3:15). From there, people can go down to Kidron valley and toward Jericho before go to the south of Arabah region.
“Then the king and all the soldiers left the city by nightthrough the gate between the two wallsthat was near the king’s garden. Since the Chaldeans had the city surrounded, they went in the direction of the Arabah. But the Chaldean army pursued the king and overtook him in the desert near Jericho,abandoned by his whole army.
The king was therefore arrested and brought to Riblahto the king of Babylon, who pronounced sentence on him.He had Zedekiah’s sons slain before his eyes.
Then he blinded Zedekiah, bound him with fetters,and had him brought to Babylon.”
1.2/ Jerusalem was completely destroyed and most of its people were exiled to Babylon.
After that, the king of Babylon decided to ravage Jerusalem. “On the seventh day of the fifth month, he sent Nebuzaradan, captain of the bodyguard, came to Jerusalem as the representativeof the king of Babylon.He burned the house of the LORD, the palace of the king, and all the houses of Jerusalem; every large building was destroyed by fire.Then the Chaldean troops who were with the captain of the guardtore down the walls that surrounded Jerusalem. Then Nebuzaradan, captain of the guard, led into exile the last of the people remaining in the city, and those who had deserted to the king of Babylon, and the last of the artisans. But some of the country’s poor, Nebuzaradan, captain of the guard, left behind as vinedressers and farmers.”
All these things happened on 587 BC, as the prophet Jeremiah had foretold. Jerusalem city and Temple were completely destroyed. Many people died because of famine and the two events. Most people were on exile to Babylon because the Judean kings chose to solve their problem without relying on God!
2/ Gospel: “Lord, if you wish, you can make me clean.”
2.1/ Jesus heals the leper: One of Jesus’ mission is to heal the sick in order to light up the faith in people. Jesus used to pay attention to faith in people before He performs miracles. If He doesn’t see a sign of faith, He will refuse to do any miracle, especially if he meets challenges from the scribes and the Pharisees. Let us see the expression of faith in the leper.
(1) The leper’s faith in Jesus: When Jesus came down from the mountain, great crowds followed him.And then a leper approached, did him homage, and said, “Lord, if you wish, you can make me clean.” Only in a short and simple verse, he expressed two important things:
– He is ready to obey God’s will: When he said, “if you wish,” he also knows the opposite can happen is “Jesus doesn’t wish;” and he is ready to obey His will to endure his sickness. Many time people don’t know what shall happen in the future, so they don’t know how to ask correctly. For example, when people ask for money, fame or power; they don’t know that they can suffer greatly if God grants these for them. Therefore, the prudence is that people still can ask for things, but learn the wisdom from today’s leper by adding “if you wish.” Only God knows what is good for His children, He will grant the best for one who completely trust in His providence.
– He believes Jesus can do everything when he said: “You can make me clean.” He had no doubt in God’s power. This is the first condition in order to be healed as Jesus used to require from the patience.
(2) Jesus’ reaction: When Jesus saw the strong faith and prudence in the leper, he said to him: “I will do it. Be made clean.” He touched him. The leper is immediately clean.
This is a courageous action and expresses Jesus’ compassion because the Law prohibits any contact between a healthy one and a leper. In the ancient time, people believe leprosy is easily transmitted and can’t be healed. This is why a leper must be separated and lived outside the place for the healthy ones. When Jesus touched him, He became unclean and can’t come in the Temple; but with Jesus’ love and compassion for him, Jesus overcame all results from the Law. The prophet Isaiah expressed excellent about God’s compassion as follows: “The truth is that God Himself bears our infirmities, endures our sufferings” (Isa 53:4a).
2.2/ Jesus’ command: Then Jesus said to him, “See that you tell no one,but go show yourself to the priest,and offer the gift that Moses prescribed;that will be proof for them.”
(1) Why does Jesus tell him “to tell no one?” Many people think Jesus should tell him to go out and to tell everyone what Jesus had done for him so that everyone will believe in Jesus. The reason is “the secret of the Messiah.” The Jews believe that when the Messiah comes, He will use His power and strength to punish all of their enemies and reign over them. Jesus’ plan is reversed: He is preparing for them to accept a Suffering Messiah who will use His sufferings and death to forgive people’s sins and bring salvation to all people.
(2) He told the leper, “but go show yourself to the priest,and offer the gift that Moses prescribed;that will be proof for them.” In the ancient time, they didn’t have doctors as we have now; so, the priests have duty to examine lepers and pronounce if they are sick or recovered. The law prohibits a leper to enter the Temple due to its seriousness and can’t offer sacrifices. Once he is healed, he can offer sacrifices as prescribed by the law; and people know he is clean now.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG
– We need to have a strong faith in God in all situations of our life because all can be done under his powerful hands.
– Not all what we asked are according to His will; therefore, we need to open our mind and our heart to accept what happened and have courage to live according to God’s will.