Thứ Tư Tuần IV PS
Bài đọc: Acts 12:24-13:5; Jn 12:44-50.
1/ Bài đọc I: 24 Trong khi ấy, lời Thiên Chúa vẫn lan tràn và phát triển.
25 Còn ông Ba-na-ba và ông Sao-lô, sau khi đã chu toàn công việc phục vụ tại Giê-ru-sa-lem thì trở về, đem theo ông Gio-an, cũng gọi là Mác-cô.
1 Trong Hội Thánh tại An-ti-ô-khi-a, có những ngôn sứ và thầy dạy, đó là các ông Ba-na-ba, Si-mê-ôn biệt hiệu là Đen, Lu-ki-ô người Ky-rê-nê, Ma-na-en, bạn thời thơ ấu của tiểu vương Hê-rô-đê, và Sao-lô.
2 Một hôm, đang khi họ làm việc thờ phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo: “Hãy dành riêng Ba-na-ba và Sao-lô cho Ta, để lo công việc Ta đã kêu gọi hai người ấy làm.”
3 Bấy giờ họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay trên hai ông và tiễn đi.
4 Vậy, được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Xê-lêu-ki-a, rồi từ đó đáp tàu đi đảo Sýp.
5 Đến Xa-la-min, hai ông loan báo lời Thiên Chúa trong các hội đường người Do-thái. Có ông Gio-an giúp hai ông.
2/ Phúc Âm: 44 Đức Giê-su lớn tiếng nói rằng: “Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi;
45 ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.
46 Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối.
47 Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian.
48 Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người ấy: chính lời tôi đã nói sẽ xét xử người ấy trong ngày sau hết.
49 Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì.
50 Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Sẵn sàng vâng lời Thiên Chúa.
Có rất nhiều khác biệt giữa lời của Thiên Chúa và lời của con người: Lời của Thiên Chúa khôn ngoan tuyệt đỉnh, không thay đổi, và mang lại sự sống cả đời này và đời sau; trong khi lời của con người không thể khôn ngoan bằng Lời Chúa, thay đổi, chưa chắc đã mang lại sự sống đời này, và không thể mang sự sống đời sau.
Các Bài Đọc hôm nay dạy con người phải biết vâng lời Thiên Chúa qua sự thúc đẩy của Thánh Thần và thực thi những gì Chúa Giêsu nói. Trong Bài Đọc I, tuy Hội Thánh Antioch mới lập, nhưng họ sẵn sàng theo sự hướng dẫn của Thánh Thần, hy sinh Barnabas, Phaolô, và Gioan Marcô, để các ông lên đường rao giảng Tin Mừng đến các nơi chưa được nghe. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu tuyên bố: Ngài chỉ nói những gì Ngài nghe được nơi Thiên Chúa. Vì thế, tuân giữ Lời Ngài là tuân giữ Lời Thiên Chúa; nếu không, những Lời này sẽ trở nên quan tòa xét xử con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Hội Thánh tại Antioch vâng lời Thiên Chúa.
1.1/ Lời Chúa tiếp tục lan tràn và phát triển đến mọi nơi: Đây là mục đích trong Kế Hoạch Cứu Độ của Thiên Chúa nên Ngài tạo mọi cơ hội cho các sứ giả loan báo Tin Mừng. Vài ví dụ cho chúng ta thấy điều này: Phải có cuộc bách hại tại Jerusalem sau khi Stephanô chịu tử đạo, các môn đệ Chúa mới chịu tản mác đi các nơi và rao giảng Tin Mừng; trong khi các Tông-đồ ở lại Jerusalem để củng cố Hội Thánh Trung Ương. Phó-tế Philip xuống Samaria và rao giảng Tin Mừng cho dân ở đây. Ông cũng gieo hạt giống cho dân Ethiopia khi rao giảng Tin Mừng và làm Phép Rửa cho viên Thái Giám. Ngài làm cho Saul, kẻ nhiệt thành bắt bớ đạo thánh, được trở lại; và giờ đây sẵn sàng để nhiệt thành rao giảng Tin Mừng như tường thuật hôm nay. Nơi nào Tin Mừng được rao giảng, Thiên Chúa cũng ban cho có các ngôn sứ và thầy dạy, như trong Hội Thánh tại Antioch, có các ông Barnabas, Simeon biệt hiệu là Đen, Lucius người Cyrene, Manaen, bạn thời thơ ấu của tiểu vương Herode, và Phaolô.
1.2/ Giáo đoàn tại Antioch sống theo sự hướng dẫn của Thánh Thần.
– Sứ vụ riêng cho Phaolô và Barnabas: Một hôm, đang khi họ làm việc thờ phượng Chúa và ăn chay, thì Thánh Thần phán bảo: “Hãy dành riêng Barnaba và Phaolô cho Ta, để lo công việc Ta đã kêu gọi hai người ấy làm.” Đây là lệnh truyền không dễ làm cho Hội Thánh tại Antioch, vì hai ông là hai cột trụ của cộng đoàn và Hội Thánh địa phương còn non nớt. Theo sự suy nghĩ loài người: nếu mất hai ông, cộng đoàn sẽ suy xụp và không phát triển được. Nhưng họ quyết định không sống theo sự suy nghĩ của con người; nhưng theo niềm tin vào Thiên Chúa và sự hướng dẫn của Thánh Thần: “Bấy giờ họ ăn chay cầu nguyện, rồi đặt tay trên hai ông và tiễn đi.”
– Đây là bài học quí giá cho mọi tín hữu: Phải hy sinh cho việc rao giảng Tin Mừng sao cho mỗi ngày một lan rộng, chứ không ích kỷ giữ người cho mình. Hơn nữa, khi nhà lãnh đạo đương nhiệm ra đi, Thiên Chúa sẽ gởi người khác tới, và mọi người trong Hội Thánh địa phương sẽ ý thức được vai trò của mình và cộng tác đắc lực hơn.
– Phaolô, Barnabas, và Gioan Marcô bắt đầu thành các cộng đoàn mới: “Vậy, được Thánh Thần sai đi, hai ông xuống Seleucia, rồi từ đó đáp tàu đi đảo Cyprius. Đến Salamis, hai ông loan báo lời Thiên Chúa trong các hội đường người Do-thái. Có ông Gioan giúp hai ông.”
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu vâng lời Chúa Cha.
2.1/ Con người phải tin và vâng lời Chúa Giêsu: Đức Giê-su lớn tiếng nói rằng:
– “Ai tin vào tôi, thì không phải là tin vào tôi, nhưng là tin vào Đấng đã sai tôi.” Người được sai đi có đầy đủ chức vị và thẩm quyền như Đấng sai đi. Vì thế, tin vào sứ giả là tin vào người sai sứ giả; từ chối sứ giả là từ chối người sai sứ giả.
– “Ai thấy tôi là thấy Đấng đã sai tôi.” Đây là lời mặc khải mới lạ. Đối với con người, Người sai đi và sứ giả là hai chủ thể riêng biệt. Đối với Thiên Chúa, Người sai đi (Chúa Cha) và Người được sai đi (Chúa Con) là một; vì cả hai đều là Thiên Chúa, nhưng làm các việc khác nhau. Điều này cũng được Chúa Giêsu xác tín, khi Philip yêu cầu: “Xin Thầy chỉ cho chúng con thấy Cha, thế là chúng con mãn nguyện rồi.” Chúa Giêsu trả lời: “Thầy ở với anh em bấy lâu, thế mà anh Philíp, anh chưa biết Thầy ư? Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: “Xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha!” Anh không tin rằng Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Đấng luôn ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình” (Jn 14:9-10).
– “Tôi là ánh sáng đến thế gian, để bất cứ ai tin vào tôi, thì không ở lại trong bóng tối.” Ánh sáng và bóng tối là hai điều trái nghịch nhau: khi có ánh sáng thì không có bóng tối; và ngược lại. Người tin vào Đức Kitô không thể ở trong bóng tối, vì Đức Kitô là ánh sáng. Điều này không có ý nói, người nào đã tin Đức Kitô là sẽ không còn bóng tối trong mình; nhưng nếu người tin Ngài chịu để cho ánh sáng của Ngài soi dẫn vào mọi ngóc ngách trong tâm hồn, họ sẽ chỉ còn là ánh sáng.
– “Ai nghe những lời tôi nói mà không tuân giữ, thì không phải chính tôi xét xử người ấy, vì tôi đến không phải để xét xử thế gian, nhưng để cứu thế gian.” Câu này lặp lại những gì Chúa Giêsu đã nói trong Jn 3:16-21. Chương 12 của Gioan là chương cuối cùng của cuộc đời công khai rao giảng của Đức Kitô, vì từ chương 13 tới 21 dành cho các môn đệ và Cuộc Thương khó của Ngài. Vì thế, chương 12 tóm gọn những đạo lý chính của Chúa Giêsu.
– “Ai từ chối tôi và không đón nhận lời tôi, thì có quan toà xét xử người ấy – chính lời tôi đã nói sẽ là quan tòa xét xử người ấy trong ngày sau hết.” Theo Jn 3:18, con người xét xử chính mình khi không tin vào Đức Kitô. Với những người không có cơ hội gặp Chúa Giêsu và những người thuộc các thế hệ sau như chúng ta, Lời Chúa trở thành quan tòa xét xử cho những ai không chịu tin vào Lời Ngài.
2.2/ Chúa Giêsu vâng lời Chúa Cha: “Thật vậy, không phải tôi tự mình nói ra, nhưng là chính Chúa Cha, Đấng đã sai tôi, truyền lệnh cho tôi phải nói gì, tuyên bố gì.” Người được sai đi phải nói những gì người sai đi muốn nói; nếu không, họ sẽ không còn là sứ giả hay ngôn sứ của người đã sai họ đi.
Tuy nhiên, sự vâng lời của Chúa Giêsu không có tính cách nô lệ hay mù quáng, vì Ngài phán: “Và tôi biết: mệnh lệnh của Người là sự sống đời đời. Vậy, những gì tôi nói, thì tôi nói đúng như Chúa Cha đã nói với tôi.” Nói cách khác, Ngài biết Lời của Chúa Cha là sự thật, và có khả năng giải thoát con người khỏi tội, và cho con người được sống muôn đời.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta phải luôn nhớ Thiên Chúa vẫn đang hoạt động và điều khiển mọi sự trong vũ trụ. Bổn phận của chúng ta là cầu nguyện để nhận ra và mau mắn thi hành thánh ý của Ngài.
– Chúng ta phải chịu trách nhiệm trong việc rao giảng Tin Mừng cho mọi người, chứ không ích kỷ chỉ biết lo lắng cho mình hay cho giáo xứ. Khi đã hiêu biết Lời Chúa rồi, chính chúng ta phải sống và làm chứng cho Tin Mừng.
– Đừng khinh thường Lời Chúa vì những Lời này sẽ trở thành quan tòa để phán xét chúng ta; hơn nữa, đó là những Lời mà vì yêu chúng ta, Thiên Chúa nói với chúng ta những Lời này.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Wednesday of the Fourth Week of Easter
Viết bởi Lan Hương
Readings: Acts 12:24-13:5; Jn 12:44-50.
1/ Reading I: NAU Acts 12:24 But the word of the Lord continued to grow and to be multiplied. 25 And Barnabas and Saul returned from Jerusalem when they had fulfilled their mission, taking along with them John, who was also called Mark. 13:1 Now there were at Antioch, in the church that was there, prophets and teachers: Barnabas, and Simeon who was called Niger, and Lucius of Cyrene, and Manaen who had been brought up with Herod the tetrarch, and Saul. 2 While they were ministering to the Lord and fasting, the Holy Spirit said, “Set apart for Me Barnabas and Saul for the work to which I have called them.” 3 Then, when they had fasted and prayed and laid their hands on them, they sent them away. 4 So, being sent out by the Holy Spirit, they went down to Seleucia and from there they sailed to Cyprus. 5 When they reached Salamis, they began to proclaim the word of God in the synagogues of the Jews; and they also had John as their helper.
2/ Gospel: NAU John 12:44 And Jesus cried out and said, “He who believes in Me, does not believe in Me but in Him who sent Me. 45 “He who sees me sees the One who sent Me. 46 “I have come as Light into the world, so that everyone who believes in me will not remain in darkness. 47 “If anyone hears my sayings and does not keep them, I do not judge him; for I did not come to judge the world, but to save the world. 48 “He who rejects me and does not receive my sayings, has one who judges him; the word I spoke is what will judge him at the last day. 49 “For I did not speak on my own initiative, but the Father Himself who sent me has given me a commandment as to what to say and what to speak. 50 “I know that His commandment is eternal life; therefore the things I speak, I speak just as the Father has told me.”
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Tien M. Dinh, O.P.
I. THEME: We should be ready to obey God’s word.
There are many differences between God’s and human word. God’s word is absolutely wise, unchanged, and gives life for both this present world and the world to come; whereas human word isn’t wise as God’s, changed, doesn’t certainly give life for this present world and can’t bring life for the world to come.
Today readings teach people to obey God through the Holy Spirit’s guidance and to practice what Jesus teaches. In the first reading, though the church at Antioch has just been established, but they were ready to follow the Holy Spirit’s guidance. They sacrificed so that Paul, Barnabas and John Mark could be on their way to proclaim the Gospel for people who don’t have the chance to know Jesus yet. In the Gospel, Jesus declared that he only speaks what he has heard from God, his Father. Therefore, to obey his word is to obey God’s word; if not, this word shall be a judge to condemn the disobedient people.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The church at Antioch obeyed God.
1.1/ God’s word is continously spread to all places: This is the goal for God’s plan of salvation so He creates all opportunities for the preachers of the Gospel. Some examples shall illustrate this point. For examples, there must be a persecution in Jerusalem after Stephen’s martyr so that God’s disciples were forced to scatter around to preach the Gospel while some apostles stayed back at Jerusalem to confirm the Church there. Philip, the deacon went to Samaria and preached the Gospel for people. He also sows the seed of the Gospel for Ethiopians when he baptized for the eunuch. Jesus conversed Saul from a fierce persecutor of the Church to an ardent preacher of the Gospel. Wherever the Gospel is sowed, God also gave them prophets and preachers, as in the church at Antioch, there are “Barnabas, and Simeon who was called Niger, and Lucius of Cyrene, and Manaen who had been brought up with Herod the tetrarch, and Saul.”
1.2/ The church at Antioch followed the Holy Spirit’s guidance.
(1) A different mission for Paul and Barnabas: The Acts reported, “While they were ministering to the Lord and fasting, the Holy Spirit said, “Set apart for me Barnabas and Saul for the work to which I have called them.””
This is the command which isn’t easy to follow for the church at Antioch because these two men were the foundation of the local church which is still weak. According to human thinking, if they lose these two men, the church can’t be developed. But they decided to forfeit their human thinking and to live according to their faith in God and to the Holy Spirit’s guidance. So, “when they had fasted and prayed and laid their hands on them, they sent them away.”
(2) A valuable lesson for all the faithful: We must do all possible ways for the Gospel to extend to every place, not to selfishly keep a good preacher for ourselves. Moreover, when the current preacher departs, God shall send another preacher, and all people in the local church shall be conscious about their role and involve in their church more positively.
(3) Paul, Barnabas, and John Mark began to form new churches: The Acts reported, “So, being sent out by the Holy Spirit, they went down to Seleucia and from there they sailed to Cyprus. When they reached Salamis, they began to proclaim the word of God in the synagogues of the Jews; and they also had John as their helper.”
2/ Gospel: Jesus obeyed his Father.
2.1/ People should believe and obey Jesus: According to John’s structure of his Gospel, today passage shall end his first part which is Jesus’ teaching for both his disciples and the people. Beginning chapter 13, it is only for Jesus’ disciples. So, John repeated some Jesus’ main teachings in today passage to help his audience to review before he begins his second part.
(1) “He who believes in Me, does not believe in Me but in Him who sent Me”: The sent has full of authority as the one who sent him. Therefore, whoever believes in the messenger, believes in the one who sent him and the reverse is also true. Whoever believes in Jesus, believes in the Father who sent him.
(2) “He who sees me sees the One who sent Me”: This is a new revelation. For men, the one who sends and his messenger are two different subjects. For God, the One Who sent (the Father) and the sent (Jesus) are one, because both are God but do different things. This revelation was confirmed by Jesus in his conversation with Philip when he asked him, “Lord, show us the Father, and we shall be satisfied.” Jesus said to him, “Have I been with you so long, and yet you do not know me, Philip? He who has seen me has seen the Father; how can you say, `Show us the Father’? Do you not believe that I am in the Father and the Father in me? The words that I say to you I do not speak on my own authority; but the Father who dwells in me does his works” (Jn 14:8-10).
(3) “I have come asLight into the world, so that everyone who believes in me will not remain in darkness”: Light and darkness are two different entities, where there is light, there is no darkness and the reverse is also true. The one who believes in Christ can’t remain in darkness because Christ is light. This isn’t meant to say that who believes in Christ shall not have any darkness in him; but if he let Christ’s light to shine through all of his soul, he shall have only light.
(4) “If anyone hears my sayings and does not keep them, I do not judge him; for I did not come to judge the world, but to save the world”: This verse repeats what Jesus said in John 3:16-21.
(5) “He who rejects me and does not receive my sayings, has one who judges him; the word I spoke is what will judge him at the last day”: According to John 3:18, people judge themselves when they saw Christ and don’t believe in him. For people who don’t have an opportunity to see Christ as us, God’s word becomes a judge to condemn us if we don’t believe his word.
2.2/ Jesus obeyed his Father:
(1) “For I did not speak on my own initiative, but the Father Himself who sent me has given me a commandment as towhat to say and what to speak”: The messenger must speak what the one who sent him wants to say; if not, he is no longer the messenger or the prophet of the one who sent him.
(2) However, Jesus’ obedience isn’t slavery or blinded because he said, “I know that His commandment is eternal life; therefore the things I speak, I speak just as the Father has told me.” In other words, he knew the Father’s word is true, and has power to liberate people from sins and to give people the eternal life.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We must remember that God is still acting and controlling all things in the universe. Our duty is to pray so that we might recognize and quickly fulfill His will.
– We are responsible in preaching the Gospel for all people, not to worry only about ourselves or our parish. When we fathomed God’s words, we ourselves must live, preach and be witnesses for the Gospel.
– We should never despise or be ignorant of God’s words because they shall be the judge to condemn us; moreover, they are words which, out of love for us, God gives them to us.