Thứ Năm Tuần 14 TN1, Năm lẻ
Bài đọc: Gen 44:18-21, 23-29, 45:1-5; Mt 10:7-15.
1/ Bài đọc I: 18 Bấy giờ, ông Giu-đa lại gần ông và nói: “Thưa ngài, xin xá lỗi. Xin cho tôi tớ ngài được nói một lời thấu đến tai ngài. Xin ngài đừng trút cơn thịnh nộ xuống tôi tớ ngài: quả thật, ngài ngang hàng với Pha-ra-ô. 19 Ngài đã hỏi các tôi tớ ngài rằng: “Các người còn cha hay anh em nào không” 20 Chúng tôi đã thưa với ngài: “Chúng tôi có cha già và một đứa em út, sinh ra lúc người đã già; thằng anh cùng mẹ với nó đã chết, chỉ còn lại mình nó, nên người thương nó.
21 Ngài đã bảo các tôi tớ ngài: “Các người đưa nó xuống cho ta, để ta nhìn thấy nó tận mắt.”
23 Nhưng ngài đã bảo các tôi tớ ngài: “Nếu em út các người không cùng xuống với các người, thì các người sẽ không được gặp mặt ta nữa.” 24 Vậy khi chúng tôi về với tôi tớ ngài, là cha của tôi, thì chúng tôi đã nói lại với người những lời của ngài. 25 Cha chúng tôi bảo: “Hãy trở lại mua ít lương thực về.” 26 Chúng tôi trả lời: “Chúng con không thể xuống đó được. Nếu có em út cùng đi với chúng con, thì chúng con mới xuống; vì chúng con không thể gặp mặt ông ấy, nếu em út không cùng đi với chúng con.” 27 Tôi tớ ngài, là cha của tôi, nói với chúng tôi: “Các con biết rằng vợ của cha đã sinh cho cha hai đứa. 28 Một đứa đã lìa cha, và cha đã nói: Đúng là nó đã bị xé xác, và cho đến nay cha chẳng được nhìn lại nó. 29 Nếu các con đem cả đứa này đi xa cha, và nó gặp tai hoạ, thì các con sẽ làm cho kẻ bạc đầu này phải đau khổ mà xuống âm phủ.”
1 Ông Giu-se không thể cầm lòng trước mặt tất cả những người đứng bên ông, nên ông kêu lên: “Bảo mọi người ra khỏi đây! ” Khi không còn người nào ở với ông, ông Giu-se mới tỏ cho anh em nhận ra mình. 2 Ông oà lên khóc và người Ai-cập nghe được, triều đình Pha-ra-ô cũng nghe thấy. 3 Ông Giu-se nói với anh em: “Tôi là Giu-se đây! Cha tôi còn sống không?” Nhưng anh em không thể trả lời: thấy mình đối diện với ông, họ bàng hoàng. 4 Ông Giu-se nói với anh em: “Hãy lại gần tôi.” Họ lại gần. Ông nói: “Tôi là Giu-se, đứa em mà các anh đã bán sang Ai-cập.
5 Nhưng bây giờ, các anh đừng buồn phiền, đừng hối hận vì đã bán tôi sang đây: chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em.”
2/ Phúc Âm: 7 Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.
8 Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ. Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.
9 Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng. 10 Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy. Vì thợ thì đáng được nuôi ăn.
11 “Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi.
12 Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy.
13 Nếu nhà ấy xứng đáng, thì -bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.
14 Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại.
15 Thầy bảo thật anh em, trong Ngày phán xét, đất Xơ-đôm và Gô-mô-ra còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Phải thực hiện thánh ý Thiên Chúa trong các biến cố của cuộc đời.
Trong sự quan phòng khôn ngoan của Thiên Chúa, chẳng có một biến cố nào ngẫu nhiên xảy ra mà không có ý định của Thiên Chúa trong đó cho cá nhân, gia đình, và tập thể. Thái độ của con người là phải tìm ra và làm theo thánh ý của Thiên Chúa để sinh ích lợi cho mình và cho tha nhân; chứ đừng kêu la, than khóc, hay trách móc Thiên Chúa và tha nhân về số phận hẩm hiu của mình.
Các Bài Đọc hôm nay vạch ra cho chúng ta thấy thánh ý của Thiên Chúa trong mọi biến cố lớn hay nhỏ của cuộc đời. Trong Bài Đọc I, sau khi đã có thời gian để suy gẫm về cuộc đời mình và các biến cố đã và đang xảy ra cho gia đình, ông Giuse đã tỏ mình ra cho anh em và nói: “Chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em.” Nói rõ hơn, Thiên Chúa đã chuẩn bị cuộc đời Giuse để cứu sống gia đình, cho dẫu phải ngang qua sự ghen ghét và nhẫn tâm của các anh. Trong Phúc Âm, chính vì hạnh phúc đời sau của nhân loại mà Chúa Giêsu đã thu thập các môn đệ để huấn luyện, trao quyền, và sai các ông đi để rao giảng Tin Mừng cho mọi dân tộc.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em.
1.1/ Nỗi lòng của cha già: Vì Giuse muốn gặp em ruột của mình là Benjamin, nên đã giữ một người anh là Simeon làm con tin ở lại Ai-cập trong chuyến đi mua thực phẩm lần trước. Ông truyền cho các anh phải đem Benjamin tới gặp, ông mới tha cho tất cả trở về. Nếu không, đừng bao giờ đến gặp mặt ông nữa.
Khi anh em ông đem chuyện này để thưa với cha già Jacob, ông tâm sự với các con: “Các con biết rằng vợ của cha đã sinh cho cha hai đứa. Một đứa đã lìa cha, và cha đã nói: Đúng là nó đã bị xé xác, và cho đến nay cha chẳng được nhìn lại nó. Nếu các con đem cả đứa này đi xa cha, và nó gặp tai hoạ, thì các con sẽ làm cho kẻ bạc đầu này phải đau khổ mà xuống âm phủ.” Jacob vẫn tin Giuse đã bị thú dữ ăn thịt như lời các con nói với ông.
1.2/ Ông Giuse tỏ mình cho các anh: Khi nghe những lời tường thuật về cha già, ông Giuse không thể cầm lòng trước mặt tất cả những người đứng bên ông, nên ông kêu lên: “Bảo mọi người ra khỏi đây!” Khi không còn người nào ở với ông, ông Giuse mới tỏ cho anh em nhận ra mình. Ông oà lên khóc và người Ai-cập nghe được, triều đình Pharao cũng nghe thấy.
+ Phản ứng của các anh em: Họ bàng hoàng khi nghe những lời ông nói. Họ cảm thấy xấu hổ về những thiệt hại họ đã gây ra cho ông. Họ không thể thốt lên một lời nào vì quá xấu hổ.
+ Phản ứng của ông Giuse: Ông nói với anh em: “Hãy lại gần tôi.” Họ lại gần. Ông nói: “Tôi là Giuse, đứa em mà các anh đã bán sang Ai-cập. Nhưng bây giờ, các anh đừng buồn phiền, đừng hối hận vì đã bán tôi sang đây: chính là để duy trì sự sống mà Thiên Chúa đã gửi tôi đi trước anh em.”
Như một con người, ông có thể trả thù bằng cách bắt giữ các anh làm nô lệ cho mình; nhưng ông không làm điều đó, vì ông xác tín mọi việc xảy ra trong đời ông là do sự quan phòng của Thiên Chúa. Ngài gởi ông qua Ai-cập trước để dọn đường và để bảo vệ sự sống cho chính ông, cho gia đình, và cho các dân tộc. Nhiều tác giả đã so sánh Chúa Giêsu cũng mang trong mình sứ vụ như Giuse: Ngài hy sinh chịu mọi đau khổ để mưu cầu sự sống cho mọi người.
2/ Phúc Âm: Chính để loan báo Tin Mừng, Chúa Giêsu đã sai các môn đệ của Ngài đi.
2.1/ Bổn phận các môn đệ: Chúa chọn các Tông-đồ để huấn luyện các ông là cho một mục đích. Ngài biết sẽ phải từ bỏ thế gian để trở về với Chúa Cha, nên Ngài huấn luyện các ông để các ông thay Ngài tiếp tục sứ vụ rao giảng Tin Mừng cho muôn dân. Mục đích của việc rao giảng Tin Mừng là để con người nhận ra tình yêu Thiên Chúa. Thiên Chúa muốn con người tin vào Đức Kitô để được chung hưởng hạnh phúc với Ngài trên Thiên Đàng.
(1) Việc phải làm: Bổn phận hàng đầu của các môn đệ được Chúa Giêsu nói rất rõ ràng: “Dọc đường hãy rao giảng rằng: Nước Trời đã đến gần.” Để muôn dân tin vào lời các môn đệ rao giảng, Chúa Giêsu cũng ban cho các ông quyền chữa lành các vết thương hồn xác: “Anh em hãy chữa lành người đau yếu, làm cho kẻ chết sống lại, cho người phong hủi được sạch bệnh, và khử trừ ma quỷ.” Mục đích của việc chữa lành là để muôn dân nhận ra quyền năng Thiên Chúa và tin vào Ngài, chứ không phải để kiếm các lợi lộc vật chất. Ngài truyền cho các ông: “Anh em đã được cho không, thì cũng phải cho không như vậy.”
(2) Việc không được phép làm: Vì Chúa Giêsu biết trước những cám dỗ vật chất có thể làm các môn đệ xao lãng bổn phận rao giảng Tin Mừng; nên Ngài ngăn cấm các ông:
+ Đừng kiếm vàng bạc hay tiền giắt lưng: Người môn đệ trung thành của Đức Kitô không bao giờ được phép tìm kiếm những thứ này; ngày nào người môn đệ tìm kiếm những thứ này, họ không thể là người môn đệ của Đức Kitô, và lời rao giảng của họ sẽ mất hết hiệu lực.
+ Đừng tích trữ của cải mang theo: “Đi đường, đừng mang bao bị, đừng mặc hai áo, đừng đi dép hay cầm gậy.” Nhiều người cho những lời dạy này không thực tế, vì lên đường mà không có những vật dụng cần thiết, khi cần đến lấy gì mà dùng. Điều chính yếu Chúa Giêsu muốn nêu lên ở đây là người môn đệ phải sống một cuộc đời đơn giản. Nếu người môn đệ có quá nhiều của cải, làm sao ông có thể sẵn sàng lên đường đến những nơi xa xôi hẻo lánh để rao giảng Tin Mừng? Hơn nữa, Đức Kitô muốn các môn đệ phải tuyệt đối tin tưởng nơi sự quan phòng của Thiên Chúa, “vì thợ thì đáng được nuôi ăn.” Thiên Chúa sẽ không để những nhà rao giảng Tin Mừng của Ngài phải chết đói dọc đường.
2.2/ Kiếm người xứng đáng để ở trọ: Trong sự quan phòng của Thiên Chúa, Ngài sẽ không ngừng thúc đẩy những tâm hồn có lòng quảng đại để họ lo chăm sóc đời sống vật chất của các nhà rao giảng. Chính vì điều này mà Đức Kitô đã dạy các môn đệ: “Khi anh em vào bất cứ thành nào hay làng nào, thì hãy dò hỏi xem ở đó ai là người xứng đáng, và hãy ở lại đó cho đến lúc ra đi.”
(1) Phần thưởng cho những người tiếp đón các môn đệ Chúa: “Vào nhà nào, anh em hãy chào chúc bình an cho nhà ấy. Nếu nhà ấy xứng đáng, bình an của anh em sẽ đến với họ; còn nếu nhà ấy không xứng đáng, thì bình an của anh em sẽ trở về với anh em.”
(2) Hình phạt cho những người không tiếp đón các môn đệ Chúa: “Nếu người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi nhà hay thành ấy, anh em hãy giũ bụi chân lại. Thầy bảo thật anh em, trong Ngày Phán Xét, đất Sodom và Gomorrah còn được xử khoan hồng hơn thành đó.”
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Khi một biến cố xảy ra trong cuộc đời, chúng ta hãy tìm xem Thiên Chúa đang muốn chúng ta làm gì, và mau mắn thực hiện thánh ý của Ngài.
– Mọi điều Chúa răn dạy đều có lý do của nó, vì Chúa không bao giờ làm việc vô ích. Nếu chưa nhận ra lý do, hãy cầu nguyện để Thánh Thần giúp chúng ta nhận ra thánh ý của Ngài.
– Thiên Chúa cho chúng ta vào trần gian là cho một mục đích. Chúng ta phải nhận ra thánh ý của Ngài, và mau mắn chu toàn trước khi trở về với Ngài.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Thursday in the fourteenth week of the Ordinary Time1
Viết bởi LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
THURSDAY OF THE 14 OT1
Readings: Gen 44:18-21, 23-29, 45:1-5; Mt 10:7-15.
1/ First Reading: RSV Genesis 44:18 Then Judah went up to him and said, “O my lord, let your servant, I pray you, speak a word in my lord’s ears, and let not your anger burn against your servant; for you are like Pharaoh himself. 19 My lord asked his servants, saying, `Have you a father, or a brother?’ 20 And we said to my lord, `We have a father, an old man, and a young brother, the child of his old age; and his brother is dead, and he alone is left of his mother’s children; and his father loves him.’ 21 Then you said to your servants, `Bring him down to me, that I may set my eyes upon him.’ 23 Then you said to your servants, `Unless your youngest brother comes down with you, you shall see my face no more.’ 24 When we went back to your servant my father we told him the words of my lord. 25 And when our father said, `Go again, buy us a little food,’ 26 we said, `We cannot go down. If our youngest brother goes with us, then we will go down; for we cannot see the man’s face unless our youngest brother is with us.’ 27 Then your servant my father said to us, `You know that my wife bore me two sons; 28 one left me, and I said, surely he has been torn to pieces; and I have never seen him since. 29 If you take this one also from me, and harm befalls him, you will bring down my gray hairs in sorrow to Sheol.’45:1 Then Joseph could not control himself before all those who stood by him; and he cried, “Make everyone go out from me.” So no one stayed with him when Joseph made himself known to his brothers. 2 And he wept aloud, so that the Egyptians heard it, and the household of Pharaoh heard it. 3 And Joseph said to his brothers, “I am Joseph; is my father still alive?” But his brothers could not answer him, for they were dismayed at his presence. 4 So Joseph said to his brothers, “Come near to me, I pray you.” And they came near. And he said, “I am your brother, Joseph, whom you sold into Egypt. 5 And now do not be distressed, or angry with yourselves, because you sold me here; for God sent me before you to preserve life.
2/ Gospel: RSV Matthew 10:7 And preach as you go, saying, `The kingdom of heaven is at hand.’ 8 Heal the sick, raise the dead, cleanse lepers, cast out demons. You received without paying, give without pay. 9 Take no gold, nor silver, nor copper in your belts, 10 no bag for your journey, nor two tunics, nor sandals, nor a staff; for the laborer deserves his food. 11 And whatever town or village you enter, find out who is worthy in it, and stay with him until you depart. 12 As you enter the house, salute it. 13 And if the house is worthy, let your peace come upon it; but if it is not worthy, let your peace return to you. 14 And if any one will not receive you or listen to your words, shake off the dust from your feet as you leave that house or town. 15 Truly, I say to you, it shall be more tolerable on the Day of Judgment for the land of Sodom and Gomorrah than for that town.
________________________________________
I. THEME: We must do God’s will in all events of our life.
In God’s wise providence, there is nothing that accidentally happens; all things which happen for an individual, a family or a community are for a reason. A proper attitude which people must have is to find out and to do God’s will to benefit themselves and others, not to complain, to question or to blame on God and others because of their ill fate.
Today readings point out for us to see God’s will in all small and big events of people’s life. In the first reading, after had time to reflect on his own life and things that happened and were happening for his family, Joseph revealed himself to his brothers and said, “For God sent me before you to preserve life.” In other words, God prepared Joseph’s life in advance to save his family later, even he must endure his brothers’ jealousy and cruelty. In the Gospel, it is for people’s salvation that Jesus called his disciples to train, to give power and to send them out to preach the Gospel for all nations.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: It is to preserve life that God sent me before you.
1.1/ The old father’s love for his children: Since Joseph wanted to meet Benjamin, his brother, so he kept Simeon back in Egypt in their last coming there. He commanded them that they must bring Benjamin to see him before he shall release them all to their land; if not, they should never see him again.
When the brothers said these things to Jacob, he sincerely said to them, “You know that my wife bore me two sons;one left me, and I said, Surely he has been torn to pieces; and I have never seen him since.If you take this one also from me, and harm befalls him, you will bring down my gray hairs in sorrow to Sheol.” Jacob believed his son Joseph was devoured by a beast as his sons said to him.
1.2/ Joseph revealed himself to his brothers: When heard what his brothers said about their father, Joseph could not control himself before all those who stood by him; and he cried, “Make everyone go out from me.” When no one stayed with him, then Joseph made himself known to his brothers.And he wept aloud, so that the Egyptians heard it, and the household of Pharaoh heard it.
(1) His brothers’ reaction: They were dismayed at his revealing. They felt ashamed because of what they had done for him. They couldn’t say a word because they were so shameful.
(2) Joseph’s reaction: So Joseph said to his brothers, “Come near to me, I pray you.” And they came near. And he said, “I am your brother, Joseph, whom you sold into Egypt.And now do not be distressed, or angry with yourselves, because you sold me here; for God sent me before you to preserve life.”
As a human being, Joseph can revenge by keeping his brothers as his slaves; but he didn’t do that. He forgave them because he believed all things, which happened in his life and family, are in God’s providence. God sent him to Egypt to prepare a way and to protect life for himself, his family and many nations. Many authors liken Jesus to Joseph because he must also endure all sufferings to bring salvation for all people.
2/ Gospel: “Without cost you have received; without cost you are to give.”
2.1/ The disciples’ duties: Jesus selected his apostles and trained them for a purpose. He knew that He is going to leave this world to be back to his Father, he trained them so that they can replace him to continue the mission of preaching Gospel to all people. The purpose of the preaching Gospel is for people to recognize God’s love for them. God wants people to believe in Christ to attain happiness with Him in heaven.
(1) What they need to do: Their first duty was clearly spelled out by Jesus’ command: “As you go, make this proclamation: ‘The kingdom of heaven is at hand.’” In order for people to believe in the apostles’ preaching, Jesus empowered them to heal all kinds of diseases, spiritually and physically: “Cure the sick, raise the dead, cleanse lepers, drive out demons.” The purpose of healings is for people to recognize God’s power and to believe in Him, not to show-off or to have financial gains. Jesus also commaned them, “Without cost you have received; without cost you are to give.”
(2) What they shouldn’t do: Since Jesus knew that the material temptation can make his disciples to forget their duty to preach the Good News, so he commanded them:
– Don’t look for gold or money: A loyal disciple of Christ is never permitted to search for these things. The day they look for these things, their preaching shall loose its effect and they are no longer Christ’s true disciples.
– Don’t bring so many things with them: Many say this teaching isn’t practical because if preachers keep moving from place to place, and don’t bring with him necessary things, when they need them, where can they find? The main thing which Jesus wanted to teach us here is that a preacher must live a simple life. If he has so many things, how can be ready to move on to far away regions to preach the Good News? Moreover, Christ also wanted for his disciples to completely trust in God’s providence, because “the laborer deserves his keep.” God shall never let preachers of the Gospel die on their journey.
2.2/ Find the worthy’s house to dwell: In God’s providence, He continually urges the rich to have generosity so that they shall take care preachers’ material needs. This is why Jesus taught his disciples: “Whatever town or village you enter, look for a worthy person in it, and stay there until you leave.”
(1) The rewards for those who welcome Jesus’ disciples: Jesus continued to teach them, “As you enter a house, wish it peace.If the house is worthy, let your peace come upon it; if not, let your peace return to you.”
(2) The punishments for those who reject Jesus’ disciples: “Whoever will not receive you or listen to your words– go outside that house or town and shake the dust from your feet.Amen, I say to you, it will be more tolerable for the land of Sodom and Gomorrah on the Day of Judgment than for that town.”
III. APPLICATION IN LIFE:
– When an event happens in our life, we should meditate and find out what God wants us to do, and then quickly do according to His will.
– All God’s teachings have its own reasons because God never does useless thing. If we don’t recognize them, let pray so that the Holy Spirit helps us to recognize His will.
– God let us exist in the world for a purpose. We should recognize that purpose and quickly fulfill it before we return to Him.