Thứ Năm Tuần 4 TN, Năm lẻ
Bài đọc: Heb 12:18-19, 21-24; Mk 6:7-13.
1/ Bài đọc I: 18 Anh em đã chẳng tới một quả núi sờ thấy được, có lửa đang cháy, mây mù, bóng tối và giông tố,
19 có tiếng kèn vang dậy, và tiếng nói thét gầm, khiến những kẻ nghe phải van xin đừng để lời ấy thốt ra với họ nữa,
21 Cảnh tượng hãi hùng đến mức ông Mô-sê phải nói: Tôi kinh hoàng và run rẩy!
22 Nhưng anh em đã tới núi Xi-on, tới thành đô Thiên Chúa hằng sống, là Giê-ru-sa-lem trên trời, với con số muôn vàn thiên sứ. Anh em đã tới dự hội vui,
23 dự đại hội giữa các con đầu lòng của Thiên Chúa, là những kẻ đã được ghi tên trên trời. Anh em đã tới cùng Thiên Chúa, Đấng xét xử mọi người, đến với linh hồn những người công chính đã được nên hoàn thiện.
24 Anh em đã tới cùng vị Trung Gian giao ước mới là Đức Giê-su và được máu của Người rảy xuống, máu đó kêu thấu trời còn mạnh thế hơn cả máu A-ben.
2/ Phúc Âm: 7 Người gọi Nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi từng hai người một. Người ban cho các ông quyền trừ quỷ.
8 Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng;
9 được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.
10 Người bảo các ông: “Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi.
11 Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.”
12 Các ông đi rao giảng, kêu gọi người ta ăn năn sám hối.
13 Các ông trừ được nhiều quỷ, xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh.
________________________________________
GIỚI THIỆU CHỦ ĐỀ: Hy sinh cho sứ vụ rao giảng Tin Mừng.
Để một người có thể hy sinh chấp nhận gian khổ, anh cần có một lý tưởng để theo đuổi. Chẳng hạn, người nhà nông sẵn sàng chấp nhận gian khổ nắng mưa, vì biết mùa gặt sẽ đến; hay người học sinh chấp nhận hy sinh các thú vui để rèn luyện sách đèn, vì biết sẽ có ngày ra trường thành tài.
Các Bài Đọc hôm nay xoay quanh đích điểm cuộc đời của người Kitô hữu. Trong Bài Đọc I, tác-giả Thư Do-Thái nhắc nhở các tín hữu ngày được dự hội vui với Thiên Chúa, Đức Kitô, các thiên thần, các Tổ-phụ, và các Kitô hữu khác trong Thành Jerusalem trên trời. Trong Phúc Âm, Chúa Giêsu sai Nhóm Mười Hai đi rao giảng Tin Mừng. Ngài dặn các ông đừng chú trọng quá nhiều đến của cải vật chất và lợi lộc trần gian, để có nhiều thời giờ cho việc rao giảng Tin Mừng và chữa lành con người.
KHAI TRIỂN BÀI ĐỌC:
1/ Bài đọc I: Sự khác biệt giữa 2 Giao Ước Cũ và Mới
1.1/ Giao Ước Cũ trên Núi Sinai: Tác-giả nhắc lại sự kiện Thiên Chúa gặp gỡ dân trên Núi Sinai (Exo 19:16-23) “Anh em đã chẳng tới một quả núi sờ thấy được, có lửa đang cháy, mây mù, bóng tối và giông tố, có tiếng kèn vang dậy, và tiếng nói thét gầm, khiến những kẻ nghe phải van xin đừng để lời ấy thốt ra với họ nữa. Cảnh tượng hãi hùng đến mức ông Moses phải nói: Tôi kinh hoàng và run rẩy!”
(1) Thiên Chúa tỏ uy quyền trên con người: Một sự khác biệt vô cùng lớn lao giữa Thiên Chúa và con người: Ngài qúa uy quyền và thánh thiện trong khi con người quá nhỏ bé, yếu đuối, và tội lỗi.
(2) Thiên Chúa cách biệt với con người: Ai nhìn thấy hay tới gần Thiên Chúa, kẻ đó sẽ phải chết. Ngài chỉ nói với con người qua người trung gian là Moses. Ngài đã trao cho con người Thập Giới và truyền phải thi hành.
(3) Thiên Chúa làm con người phải kinh hòang và sợ hãi: Họ không thể nhìn uy quyền của Thiên Chúa và nghe tiếng của Ngài.
1.2/ Giao Ước Mới trên Núi Sion: “Nhưng anh em đã tới Núi Sion, tới thành đô Thiên Chúa hằng sống, là Jerusalem trên trời, với con số muôn vàn thiên sứ. Anh em đã tới dự hội vui, dự đại hội giữa các con đầu lòng của Thiên Chúa, là những kẻ đã được ghi tên trên trời. Anh em đã tới cùng Thiên Chúa, Đấng xét xử mọi người, đến với linh hồn những người công chính đã được nên hoàn thiện. Anh em đã tới cùng Vị Trung Gian giao ước mới là Đức Giêsu và được máu của Người rảy xuống, máu đó kêu thấu trời còn mạnh thế hơn cả máu Abel.”
(1) Gia đình của Thiên Chúa là Thành Jerusalem trên trời: Núi Sion là kinh thành của Đức Đại Vương. Tác giả liệt kê các thành phần của gia đình Thiên Chúa:
– Các thiên thần: là những sứ giả của Thiên Chúa, đêm ngày họ không ngừng ca tụng vinh quang của Ngài.
– Các con đầu lòng của Thiên Chúa: là những kẻ đã được ghi tên trên trời. Con đầu lòng là người được thừa hưởng gia tài của người cha. Thường thường, danh hiệu này dùng ở số ít để chỉ tước hiệu đặc biệt của Chúa Giêsu: Người là Trưởng Tử sinh ra trước mọi lòai thọ tạo (Col 1:15). Người là Trưởng Tử trong số những người từ cõi chết sống lại, để trong mọi sự, Người đứng hàng đầu (Col 1:18). Tác giả dùng danh hiệu ở số nhiều, có thể để ám chỉ những người công chính của Cựu Ước mà tác giả đã đề cập đến trong chương 11, những người mà đã được thừa hưởng những lời hứa chúc lành (Heb 6:12).
– Các linh hồn những người công chính đã được nên hoàn thiện: tất cả những người Kitô hữu khác.
(2) Thiên Chúa ở với con người: Chúa Giêsu là trung gian giữa Thiên Chúa và con người. Ngài bắt đầu Giao Ước Mới và làm cho con người được hòa giải với Thiên Chúa. Ngài vừa là Thượng Tế, vừa là Lễ Hy Sinh tòan hảo. Chính vì thế, Ngài làm cho mối liên hệ hai bên được tiến lại gần nhờ máu của Người đổ ra trên Thập Giá.
(3) Thiên Chúa yêu thương: Ngài sẵn sàng hy sinh Người Con đổ máu để chuộc tội cho con người. Tác giả so sánh máu của Abel và máu của Chúa Giêsu. Máu của Abel kêu gọi sự báo thù (Gen 4:10); máu của Chúa Giêsu mang tha thứ mọi tội và mang con người tới Thiên Chúa (Heb 10:19). Sự hy sinh của Ngài là lý do tại sao con người được chung hưởng vinh quang với Thiên Chúa.
2/ Phúc Âm: Chúa Giêsu sai Nhóm Mười Hai đi với 2 lời truyền:
2.1/ Hành trang mang theo trên đường rao giảng: “Người chỉ thị cho các ông không được mang gì đi đường, chỉ trừ cây gậy; không được mang lương thực, bao bị, tiền đồng để giắt lưng; được đi dép, nhưng không được mặc hai áo.”
Có nhiều cách giải nghĩa lệnh truyền này của Chúa; nhưng trọng tâm của lệnh truyền là các Tông-đồ phải dành mọi thời gian và nỗ lực cho việc rao giảng Tin Mừng, chứ không quá quan tâm và lệ thuộc vào đời sống vật chất. Chúa Giêsu mời gọi các ông sống tin tưởng trong sự quan phòng của Thiên Chúa, vì “thợ làm việc xứng đáng được thưởng công.” Ngài sẽ lo liệu đời sống vật chất của các ông qua tình thương của những người được thấm nhuần Tin Mừng. Hơn nữa, nếu các ông không mang hành lý nặng, các ông sẽ dễ dàng lên đường đi đến mọi nơi cần được sai tới; và lời rao giảng không lệ thuộc vào vật chất sẽ hiệu quả hơn.
2.2/ Thái độ của người rao giảng: “Người bảo các ông: Bất cứ ở đâu, khi anh em đã vào nhà nào, thì cứ ở lại đó cho đến lúc ra đi. Còn nơi nào người ta không đón tiếp và nghe lời anh em, thì khi ra khỏi đó, hãy giũ bụi chân để tỏ ý phản đối họ.”
Cùng một lối giải thích như trên, người Tông-đồ được sai đi là cho sứ vụ rao giảng Tin Mừng, chứ không để tìm hư danh, uy quyền, hay các lợi lộc vật chất. Nếu người Tông-đồ nhắm đến những điều sau này, anh sẽ dễ nản chí và di chuyển đến những nơi có lợi lộc hơn. Về phía người được nghe Tin Mừng, họ phải mở lòng đón nhận và tiếp đãi những người làm việc cho Chúa, để cả người gieo và người gặt đều được vui mừng trong mùa gặt.
Những việc làm chính của các Tông-đồ: (1) Rao giảng Tin Mừng và kêu gọi người ta ăn năn sám hối. (2) Trừ quỷ: Giúp con người thóat khỏi ảnh hưởng hay làm nô lệ cho ma quỉ, để sống đời sống thánh thiện theo tinh thần Phúc Âm đòi hỏi. (3) Xức dầu cho nhiều người đau ốm và chữa họ khỏi bệnh tật phần hồn cũng như phần xác.
ÁP DỤNG TRONG CUỘC SỐNG:
– Chúng ta có một lý tưởng cao cả để theo đuổi là được đòan tụ với Thiên Chúa và các Kitô hữu khác trên trời trong Ngày Cánh Chung. Để đạt được lý tưởng này, chúng ta cần hy sinh chấp nhận mọi gian khổ trong việc loan báo và sống Tin Mừng.
– Chúng ta không thể bắt cá hai tay: vừa muốn được chung hưởng hạnh phúc với Thiên Chúa đời sau, vừa muốn tất cả các hưởng thụ đời này. Người muốn bắt cá hai tay có nguy hiểm mất tất cả.
LM. Anthony Đinh Minh Tiên, OP
Thursday of the Fourth Week in Ordinary Time
Viết bởi Lan Hương
Readings: Heb 12:18-19, 21-24; Mk 6:7-13.
1/ Reading I: NAB Hebrews 12:18 You have not approached that which could be touched and a blazing fire and gloomy darkness and storm 19 and a trumpet blast and a voice speaking words such that those who heard begged that no message be further addressed to them, 21 Indeed, so fearful was the spectacle that Moses said, “I am terrified and trembling.” 22 No, you have approached Mount Zion and the city of the living God, the heavenly Jerusalem, and countless angels in festal gathering, 23 and the assembly of the firstborn enrolled in heaven, and God the judge of all, and the spirits of the just made perfect, 24 and Jesus, the mediator of a new covenant, and the sprinkled blood that speaks more eloquently than that of Abel.
2/ Gospel: NAB Mark 6:7 He summoned the Twelve and began to send them out two by two and gave them authority over unclean spirits. 8 He instructed them to take nothing for the journey but a walking stick– no food, no sack, no money in their belts. 9 They were, however, to wear sandals but not a second tunic. 10 He said to them, “Wherever you enter a house, stay there until you leave from there. 11 Whatever place does not welcome you or listen to you, leave there and shake the dust off your feet in testimony against them.” 12 So they went off and preached repentance. 13 They drove out many demons, and they anointed with oil many who were sick and cured them.
________________________________________
Written by: Fr. Anthony Dinh M. Tien, O.P.
I. THEME: Sacrifice for the preaching of the Gospel
In order to to accept sufferings, one needs to have a goal to follow. For examples, a farmer accepts the scorching heat and the cold rain because he knows that the harvest shall come; or a student sacrifices all pleasures to do homeworks because he hopes that he shall graduate and have a good career.
Today readings concentrate on the ultimate goal of a Christian. In the first reading, the author of the Letter to the Hebrews reminded his faithful of the day when they shall participate in the joyful festival with God, Christ, all the angels, the forefathers and all other Christians in the heavenly Jerusalem. In the Gospel, Jesus sent the Twelve out to preach the Gospel. He commanded them not paying attention to worldly materials and profits, so that they have time for the preaching of the Gospel and the healing of many people.
II. ANALYSIS:
1/ Reading I: The differences between the two covenants
The author compared the new from the old covenant and recognized their differences as follows:
1.1/ The old covenant on Mt. Sinai: The author reminded the faithful of the event which God met His people on this mountain (Exo 19:16-23) “You have not approached that which could be touched and a blazing fire and gloomy darkness and stormand a trumpet blast and a voice speaking words such that those who heard begged that no message be further addressed to them,Indeed, so fearful was the spectacle that Moses said, “I am terrified and trembling.”” The author wanted to stress on three things from this passage:
(1) God has power over people: There is a great difference between God and people: He is so powerful and holy while people are so small, weak and sinful.
(2) God is separated from people: Whoever sees or approaches God, he must die. He only talked to people through his mediator, Moses. He gave people the Ten Commandments and commanded them to practice them.
(3) People are afraid and terrified: They couldn’t see God’s power or listen to Him.
1.2/ The new covenant on Mt. Zion: “No, you have approached Mount Zion and the city of the living God, the heavenly Jerusalem, and countless angels in festal gathering,and the assembly of the firstborn enrolled in heaven, and God the judge of all, and the spirits of the just made perfect,and Jesus, the mediator of a new covenant, and the sprinkled blood that speaks more eloquently than that of Abel.”
(1) God’s family live in the heavenly Jerusalem: Mt. Zion is the great king’s city, but only a type of the heavenly Jerusalem. The author listed out members of God’s family:
– The angels: are God’s messengers. They unceasingly praise God’s glory day and night.
– God’s firstborn sons: are those whose names are written in heaven. The firstborn son is the one who is inherited his father’s inheritance. When this title is used in singular, it indicates Jesus’ special title: “He is the image of the invisible God, the firstborn of all creation” (Col 1:15). Or, “He is the beginning, the firstborn from the dead, that in all things he himself might be preeminent” (Col 1:18). The author might use this title in plural to indicate the righteous of the Old Testament whom he metioned in chapter 11; these people inherited God’s blessing promise (Heb 6:12).
– The souls of the righteous who became perfect: are all other Christians who are in heaven.
(2) God lives with men: Jesus is the mediator between God and human beings. He is the new covenant and reconciles people with God. He is both the High Priest and the perfect sacrifice. Because of these, he made the relationship between God and people to become nearer by his pouring out of blood on the cross.
(3) God loves people: He sacrificed His Only Son to redeem people’s sins. The author compared Abel’s with Jesus’ blood. Abel’s blood calls out the vengeance (Gen 4:10) while Jesus’ blood brings forgiveness for all sins and people to God (Heb 10:19). His sacrifice is the reason why people are shared in God’s glory.
2/ Gospel: Jesus sent the Twelve on their mission with two commands.
2.1/ The things which they can and can’t bring on their journey: Mark reported, “He instructed them to take nothing for the journey but a walking stick– no food, no sack, no money in their belts.They were, however, to wear sandals but not a second tunic.”
There exist many interpretations of this command. The main concern of this command is that the apostles must use all of their time and efforts for the preaching of the Gospel, not too concern or depend on material living. Jesus invited them to believe in God’s providence because “workers are worthy of their reward.” God shall take care of their living through the love of those who are permeated with the Gospel’s values. Moreover, if they don’t carry with them heavy luggages, they are easy to travel everywhere they are sent. Lastly, the preaching without influence of material things is more effective.
2.2/ The preachers’ attitudes: Jesus said to his disciples, “Wherever you enter a house, stay there until you leave from there.Whatever place does not welcome you or listen to you, leave there and shake the dust off your feet in testimony against them.”
Similar to the above explanation, the apostle is sent out to preach the Gospel, not to find vainglory, power or material propfits. If the apostle aims at the latter, he shall easily be discouraged and moves to places where he can find more profit. On the side of those whom the Gospel is preached to, they must open their heart to receive and to care for those who work for God, so that both the sowers and the harvesters are joyful in the harvest.
The preachers’ main activities are: Firstly, to preach the Gospel and to lead people to repentance. Secondly, to liberate them from being slavery to the devil and sins and to live a holy life as the Gospel requires. Thirdly, to anoint the sick and to heal them from all sickness, body and soul.
III. APPLICATION IN LIFE:
– We have the ultimate goal which is to be united with God and all other faithful for ever. In order to reach this goal, we must sacrifice and accept all sufferings for the preaching of the Gospel.
– We need to avoid the attitude of catching fish with both hands; that is, to share in God’s glory and to enjoy all worldly pleasures. Those who have this attitude can lose all they have.