Lời Chúa: Lc 7, 36-50
Khi ấy, có người thuộc nhóm Pharisêu mời Ðức Giêsu dùng bữa với mình. Ðức Giêsu đến nhà người Pharisêu ấy và vào bàn ăn. Và kìa một phụ nữ vốn là người tội lỗi trong thành, biết được Người đang dùng bữa tại nhà ông Pharisêu, liền đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm. Chị đứng đằng sau, sát chân Người mà khóc, lấy nước mắt mà tưới ướt chân Người. Chị lấy tóc mình mà lau, rồi hôn chân Người và lấy dầu thơm mà đổ lên.
Thấy vậy, ông Pharisêu đã mời Người liền nghĩ bụng rằng: “Nếu quả thật ông này là ngôn sứ, thì hẳn phải biết người đàn bà đang đụng vào mình là ai, là thứ người nào: một người tội lỗi!” Ðức Giêsu lên tiếng bảo ông: “Này ông Simon, tôi có điều muốn nói với ông!” Ông ấy thưa: “Dạ, xin Thầy cứ nói.” Ðức Giêsu nói: “Một chủ nợ kia có hai con nợ: một người nợ năm trăm quan tiền, một người nợ năm chục. Vì họ không có gì để trả, nên chủ nợ đã thương tình tha cho cả hai. Vậy trong hai người đó, ai mến chủ nhiều hơn?” Ông Simon đáp: “Tôi thiết tưởng là người đã được tha nhiều hơn.” Ðức Giêsu bảo: “Ông xét đúng lắm.”
Rồi quay lại phía người phụ nữ, Người nói với ông Simon: “Ông thấy người phụ nữ này chứ? Tôi vào nhà ông: nước lã, ông cũng không đổ lên chân tôi, còn chị ấy đã lấy nước mắt tưới ướt chân tôi, rồi lấy tóc mình mà lau. Ông đã chẳng hôn chào tôi được một cái, còn chị ấy từ lúc vào đây, đã không ngừng hôn chân tôi. Dầu ôliu, ông cũng không đổ lên đầu tôi, còn chị ấy thì lấy dầu thơm mà đổ lên chân tôi. Vì thế, tôi nói cho ông hay: tội của chị rất nhiều, nhưng đã được tha, bằng cớ là chị đã yêu mến nhiều. Còn ai được tha ít thì yêu mến ít.” Rồi Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: “Tội của chị đã được tha rồi.” Bấy giờ những người đồng bàn liền nghĩ bụng: “Ông này là ai mà lại tha được cả tội?” Nhưng Ðức Giêsu nói với người phụ nữ: “Lòng tin của chị đã cứu chị. Chị hãy đi bình an.”
Suy niệm:
Trong Tin mừng Luca, các người Pharisêu
ba lần mời Đức Giêsu dự tiệc (7, 36; 11, 37; 14, 1).
Xem ra không phải mọi người Pharisêu đều có ác cảm với Đức Giêsu.
Hôm nay Ngài là khách mời của ông Simon.
Ngài đến với ông như Ngài đã đến với người thu thuế tội lỗi (7, 34).
Trong bữa tiệc lớn này, thực khách nằm trên những ghế dài, có gối.
Tay trái dùng để tựa, tay phải dùng để lấy thức ăn.
Bất ngờ một phụ nữ mạnh dạn bước vào phòng tiệc.
Người ta nhận ra chị vốn là một người tội lỗi trong thành.
Chị đến đây vì biết Đức Giêsu có mặt trong bữa tiệc.
Ngài là người mà chị đã có lần gặp và nhận được ơn tha thứ.
Chị đem theo một bình bạch ngọc đựng dầu thơm (c. 37).
Hẳn chị đã chuẩn bị kỹ và biết mình sẽ làm gì cho Đức Giêsu.
Khi đứng ở gần chân Ngài, chị bật khóc nức nở.
Nước mắt chị làm ướt đẫm chân Ngài.
Sau đó chị xõa tóc để lau khô, hôn lên chân và xức dầu thơm.
Những cử chỉ táo bạo của chị thật là chướng mắt cho những thực khách.
Ông Simon chủ tiệc không thể hiểu được tại sao một ngôn sứ như Ngài
lại để cho một phụ nữ tội lỗi làm những cử chỉ khiếm nhã như vậy.
Nhưng chính vì Đức Giêsu là ngôn sứ của Thiên Chúa
nên Ngài hiểu rất rõ ý nghĩa của những gì chị đang làm.
Đó không phải là cử chỉ quyến rũ của cô gái làng chơi,
nhưng là hành vi tri ân và yêu mến nồng nàn của người được tha thứ.
Tuyệt đối không có chút nhơ uế nào nơi những cử chỉ trên.
Đức Giêsu đã đón nhận tất cả với trái tim thanh khiết của mình.
Dụ ngôn sau đó của Ngài về hai người mắc nợ cho thấy
người được tha nhiều hơn sẽ bày tỏ tình yêu nhiều hơn (cc. 40-42).
Chị phụ nữ này chính là người đã được tha nhiều, nên yêu nhiều.
Lòng yêu mến trào dâng của chị
là kết quả của việc biết mình đã được thứ tha.
Chị là người yêu hơn (c. 42), và yêu nhiều (c. 47), so với ông Simon.
Tội quá khứ khi được tha lại tạo nên hứng khởi để yêu hơn.
Những vấp ngã được chữa lành lại khởi đầu cho một bước mới,
can đảm hơn, quảng đại hơn và nồng nhiệt hơn.
“Tội của chị đã được tha rồi.”
Đức Giêsu khẳng định lại với chị về ơn chị đã lãnh nhận.
Ngài ca ngợi lòng tin của chị và chúc chị đi bình an (c. 50).
Chúng ta có thể học được nhiều điều nơi người phụ nữ này,
nhất là sự táo bạo của chị trong cách diễn tả tình yêu biết ơn.
Chị đã không nói một lời nào, nhưng nói bằng hành động.
Lắm khi chúng ta rụt rè khi phải bày tỏ lòng yêu mến Chúa,
ngại ngùng khi phải diễn tả lòng biết ơn.
Xin cho chúng ta dám trao hiến cả đời mình,
như người phụ nữ đổ bình bạch ngọc chứa dầu thơm lên chân Giêsu.
Cầu nguyện:
Con tạ ơn Cha vì những ơn Cha ban cho con,
những ơn con thấy được,
và những ơn con không nhận là ơn.
Con biết rằng
con đã nhận được nhiều ơn hơn con tưởng,
biết bao ơn mà con nghĩ là chuyện tự nhiên.
Con thường đau khổ vì những gì
Cha không ban cho con,
và quên rằng đời con được bao bọc bằng ân sủng.
Tạ ơn Cha vì những gì
Cha cương quyết không ban
bởi lẽ điều đó có hại cho con,
hay vì Cha muốn ban cho con một ơn lớn hơn.
Xin cho con vững tin vào tình yêu Cha
dù con không hiểu hết những gì
Cha làm cho đời con.
Lm Antôn Nguyễn Cao Siêu, SJ